Diệp Dung muốn xử đẹp Hạ Hựu Nhiên, vừa định ra tay thì Thượng Văn Vân cùng chủ biên đã chạy tới can ngăn.
"Quản lý Diệp, xin chị bớt giận, xin bớt giận." Thượng Văn Vân kéo Hạ Hựu Nhiên chắn ở sau lưng, "Không phải Hạ Hạ cố ý giả vờ không quen biết chị, là do em ấy sợ làm phiền đến chị.
Nếu em ấy biết là do chị muốn chụp, nhất định sẽ không từ chối."
Chủ biên cũng phụ hoạ theo, "Không phải lúc đến đây chúng ta đã nói rồi sao, không ép buộc, tôn trọng ý kiến của Hạ Hạ, sao bây giờ cô lại nổi nóng?"
Diệp Dung hừ lạnh.
Thượng Văn Vân nháy mắt với Hạ Hựu Nhiên, ra hiệu cho nàng mau đi xin lỗi.
Lúc này Hạ Hựu Nhiên mới bừng tỉnh, "Thực xin lỗi, em không biết là do chị sắp xếp, nếu biết là chị chắc chắn em sẽ đồng ý, em chỉ sợ quấy rầy chị thôi."
"Làm như trước giờ không quấy rầy? Chị đã trách em bao giờ chưa?" Quản lý Diệp thật sự giận.
Nhìn theo góc độ cá nhân, cô đã giúp Hạ Hựu Nhiên một ân huệ lớn, Hạ Hựu Nhiên cũng nên biết điều mà cảm kích cô, vậy mà cảm kích đâu không thấy, lại còn giả vờ như là người dưng.
Người cao ngạo như Diệp Dung sao có thể nhịn được nỗi uất ức này?
Thật sự nhịn không nổi mà, đúng là tiểu bạch nhãn lang.
Hạ Hựu Nhiên ngẫm lại, nếu là nàng thì cũng nhịn không nổi.
"Không cần giải thích, chị không nuốt trôi cơn giận này ngay được, em mau đi đi." Diệp Dung lạnh lùng nói.
"Em không đi, hiện tại không vội."
"Ừm."
Diệp Dung cực kỳ lạnh lùng, không hề nhìn đến nàng.
Chủ biên và Thượng Văn Vân kéo hai người ra, để các nàng ngồi xuống rồi nói tiếp: "Chuyện này cũng do tôi chưa nói rõ ràng, nếu tôi báo trước là cô đã đồng ý, nhất định Hạ Hạ cũng sẽ đồng ý."
Diệp Dung nói: "Là cô nghĩ cho thể diện của tôi.
Hạ Hựu Nhiên, chị đang cân nhắc xem có còn nên lên trang bìa nữa không."
"Nên." Hạ Hựu Nhiên giải thích, "Em thật sự sai rồi, chị phạt em cũng được."
Thượng Văn Vân rót đầy ly rượu, ngụ ý để Hạ Hựu Nhiên đi tiếp Diệp Dung một ly, coi như chịu phạt.
Không phạt rượu thì không sao, vừa nhắc đến rượu Diệp Dung lại nhớ đến chuyện lần trước bị ai đó bỏ rơi ở khách sạn, nói: "Uống rượu à, một ly này không biết là đang phạt hay đang thưởng cho em nữa?"
Tửu lượng của Hạ Hựu Nhiên rất tốt, lần trước cô rót nhiều như vậy mà nàng uống như uống nước lọc, cuối cùng còn tự chuốc say chính mình.
Hiện tại nhớ lại liền cảm thấy mất mặt, phi thường mất mặt.
"Vậy em sẽ uống nguyên bình!"
Nháy mắt, tất cả mọi người đều bối rối.
Chủ biên nghe xong dở khóc dở cười, cố gắng nhịn nhưng không được đành bật cười thành tiếng.
Thượng Văn Vân vẫn luôn cau mày, khẽ gọi "Hạ Hạ", cố gắng đánh trống lảng để không khí bớt phần xấu hổ, "La chủ biên, quản lý Diệp, mọi người cũng thấy đó, Hạ Hạ là một đứa nhỏ thật thà, việc này là do chúng tôi không đúng, hãy để chúng tôi tự mình chịu phạt trước."
Hạ Hựu Nhiên thật sự nóng lòng, không biết nên dỗ dành làm sao, đúng lúc nhìn thấy bình nước ở trên bàn nên buột miệng thốt lên, hiện tại nói xong cũng cảm thấy không còn mặt mũi, "Em không nói đùa, nếu như......"
Nàng nhìn về phía Diệp Dung nãy giờ vẫn luôn làm mặt lạnh, "Nếu như chị bỏ qua cho em, bảo em uống cả bình cũng được."
Uống một bình có say được không, Diệp Dung xoa xoa hàng lông mày, "Em định làm Võ Tòng đánh hổ hả, lại còn "Uống 3 chén không nên qua đồi"*, nhưng cho dù muốn đánh cũng phải là chị đánh em."
*Trích trong điển tích Võ Tòng đánh hổ
"Dạ!" Hạ Hựu Nhiên hùa theo.
Đoạn đối thoại của hai người có chút hề hước, chủ biên nâng ly hoà giải, "Nào nào nào, nãy giờ cứ mải nói chuyện, đã ngồi cùng một bàn thì đều là bằng hữu, uống xong ly rượu này chúng ta tiếp tục bàn chuyện trang bìa."
Cô vốn nghĩ rằng Hạ Hựu Nhiên thật sự không có thời gian để chụp ảnh, nhưng bây giờ lại bị hấp dẫn khi nhìn thấy thái độ của Hạ Hựu Nhiên đối với Diệp Dung, muốn chớp thời cơ chốt đơn trang bìa.
Hạ Hựu Nhiên lén lút liếc nhìn Diệp Dung, vô cùng lo âu, Diệp Dung bất động khiến nàng cũng không dám động.
Diệp Dung dựa lưng vào ghế ngồi một lúc, sau đó lấy di động ra gõ gõ bàn phím.
Hạ Hựu Nhiên cũng lấy di động ra, nàng không dám lộ liễu nên đặt di động ở trên đùi, đợi hồi lâu nhưng vẫn không thấy tin tức gì từ Diệp Dung, nóng lòng bấm vào phần tin nhắn.
Hạ Hựu Nhiên: 【Chị đừng giận nữa, em thật sự biết sai rồi.】
Diệp Dung không trả lời, nàng ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện khoé miệng Diệp Dung ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.
Hạ Hựu Nhiên chua chát nghĩ, nhất định là Diệp Dung đang nói chuyện với bạn, đợi Diệp Dung nói chuyện với người đó xong thì sẽ trả lời nàng.
Nàng ngoan ngoãn chờ, lại qua một hồi lâu vẫn chưa thấy Diệp Dung trả lời, đành phải vứt liêm sỉ ra ngoài chuồng gà tiếp tục nhắn cho Diệp Dung, nhưng tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển.
Diệp Dung block nàng rồi sao?
Không đúng a, nếu như bị block thì sẽ không thể gửi tin được nữa, chắc chắn là do Diệp Dung không muốn trả lời nàng.
Hạ Hựu Nhiên: 【Chị đừng lơ em nữa mà.
Bây giờ em rất hối hận, chỉ ước có thể quay ngược lại thời gian, nếu biết là do chị sắp xếp, khi đó cho dù chủ biên không bảo em chụp em cũng sẽ năn nỉ chị ấy để được chụp.】
Diệp Dung: 【Ừm.】
Tuy rằng hời hợt nhưng cũng may là có hồi đáp!
Hạ Hựu Nhiên vội vàng ngẩng đầu nhìn Diệp Dung, một Diệp Dung luôn nghiêm túc bây giờ lại trở nên vô cùng lạnh lùng, nhất định là bị nàng chọc giận.
Làm sao bây giờ?
Hạ Hựu Nhiên đột ngột nảy ra ý tưởng, chụp ảnh bàn tay của mình và nhắn: "Móng tay của em dài rồi, của chị thì sao? Có dài hay không......"
Gửi tin nhắn xong, Hạ Hựu Nhiên cảm giác có một ánh mắt uy hiếp đang nhìn mình, nàng lập tức rót trà đưa cho Diệp Dung, ngoan ngoãn nói: "Quản lý Diệp, em tạ lỗi với chị, đừng giận em nữa nha."
Ngón tay trượt qua bàn tay Diệp Dung.
Diệp Dung nhíu mày.
Lại là chiêu này, mỗi lần Hạ Hựu Nhiên dỗ cô đều toàn xoa xoa vuốt vuốt các kiểu, như thể yếu ớt mỏng manh lắm, nhưng đây lại là điểm trí mạng với Diệp Dung.
Hai người ở bên cạnh cũng phụ hoạ theo, chủ biên nói: "Diệp Dung, không phải trước khi tới đây tự cô nói rất thích Hạ Hựu Nhiên sao, cô bé cũng đâu phải cố ý, muốn trách thì hãy trách tôi nói không rõ ràng."
"Tôi nói thích em ấy lúc nào, thích bị em ấy chọc giận à? Tôi làm gì hèn như vậy." Diệp Dung đẩy cái ly trở về, lại nhìn Hạ Hựu Nhiên, "Cách xa như vậy, còn ngồi đối diện với chị, em muốn chống đối chị sao?"
Hạ Hựu Nhiên đổi qua ngồi bên cạnh cô, lại đưa ly nước trái cây qua, "Uống ngon lắm, chị thử đi."
Diệp Dung khẽ nhúc nhích, hai chân lại tách ra, hôm nay cô mặc quần tây, đôi chân thẳng tắp nhìn rất giống một A*, cô thì thầm: "Chỉ có chút thành ý như vậy thôi sao, lúc trước chị đã nói với em thế nào?"
*A (Alpha): là những người mạnh mẽ, hoàn hảo về ngoại hình, trí tuệ...!
Nói là nhất định phải nhớ cho kỹ số nợ, bao nhiêu gạch thì phải trả bấy nhiêu lần, nếu trả không hết đừng trách cô không khách khí.
Hạ Hựu Nhiên hiểu ý Diệp Dung, Diệp Dung là muốn nàng ngồi lên đùi cô, sau đó......!
Diệp Dung lại đẩy ly nước trái cây trở về, khẽ chạm vào ngón tay Hạ Hựu Nhiên.
Sau đó mớm cho cô uống.
Nhiều người ở đây như vậy, Hạ Hựu Nhiên nào có gan làm, nàng siết chặt ngón tay.
Diệp Dung liếc nhìn Hạ Hựu Nhiên, ánh mắt lướt qua trên khuôn mặt nàng, nở nụ cười bí hiểm.
Lúc này Hạ Hựu Nhiên mới phát giác, hình như nàng vừa mới làm một việc không được sáng suốt cho lắm, thế nhưng......!nàng vẫn để yên cho Diệp Dung nhìn.
Không bao lâu, Diệp Dung trực tiếp giơ tay, luồn vào khe hở giữa tay nàng và siết chặt, bình thản nói: "Hạ minh tinh, hình như em rất ghét chị đúng không? Cho dù chị nói gì em cũng không thèm đoái hoài một câu."
Thượng Văn Vân đang muốn giải vây thì bị chủ biên kéo lại, chủ biên nói: "Hai người họ chỉ đang giỡn thôi, Diệp Dung không có ý xấu đâu.
Chúng ta tiếp tục bàn chuyện hợp tác nào, hiện tại cả hai đều đồng ý chụp trang bìa đúng không?"
"Chuyện này không phải do em quyết định sao?" Diệp Dung nhìn về phía Hạ Hựu Nhiên, nhường lại quyền chủ động cho nàng.
Hạ Hựu Nhiên vội vàng gật đầu, "Em chụp, em sẽ tranh thủ thời gian để tới chụp, em muốn được chụp chung với chị."
"Nhưng chị thì lại không muốn chụp với em." Quản lý Diệp hờ hững nói: "Hạ minh tinh hiện tại hot như vậy, lại cùng một quản lý nhỏ bé chụp trang bìa thì không hay cho lắm.
Hay là để chị mời giúp em một sao nam? Cấp bậc Ảnh đế."
Đây là đang ám chỉ "Phương Nam".
Chuyện lần đó rõ ràng đã qua thật lâu, Diệp Dung cũng không phải tuýp người thích lôi chuyện cũ ra nói, nhưng cô lại thích trêu Hạ Hựu Nhiên, để Hạ Hựu Nhiên luống cuống và lộ ra biểu tình xin tha.
Hạ Hựu Nhiên nói: "Em chỉ muốn chụp với chị mà thôi."
Ngôn từ luôn phong phú như vậy, giữa "Em muốn" và "Em chỉ muốn", thêm vào mỗi chữ "Chỉ" nhưng lại làm sắc thái câu thay đổi hẳn.
Diệp Dung nhìn chằm chằm Hạ Hựu Nhiên, vừa mới mềm lòng giây lát thì lại muốn khi dễ nàng, cô hờ hững: "Ok, chị sẽ cho em một cơ hội.
Nếu em làm chị vui thì chị sẽ chụp với em, thấy sao?"
Hạ Hựu Nhiên thoáng sững sờ, lén lút liếc nhìn 2 người còn lại, nhìn thì có vẻ đang nghiêm túc nói chuyện nhưng thực tế đều đang vểnh tai lên hóng hớt.
Muốn dỗ quản lý Diệp tuyệt đối không đơn giản chỉ bằng lời ngon tiếng ngọt, còn phải sử dụng "Đặc sản cháo lưỡi" mới được.
Nhưng mà ở đây đang có người, Hạ Hựu Nhiên nào dám đến hôn Diệp Dung.
Hai bàn tay đặt dưới bàn càng lúc càng siết chặt, Diệp Dung ngoài cười nhưng trong không cười: "Hạ minh tinh thật lợi hại, lúc nào cũng thích chơi trò nói lời không giữ lấy lời nha.
Mới đầu còn ngon ngọt nói sẽ nghe lời chị, mồm miệng ngọt