Lần đầu tiên chạy bộ buổi sáng, cơ bản lấy đi Mộc Lân gần nửa cái mạng, lúc này cô đã không muốn cử động.
Hôm trước quân tư cùng đối luyện đều không có làm khó cô, này mỗi ngày sáng sớm chuẩn bị thể dục buổi sáng nhưng thật ra đem cô lăn lộn quá sức.
Nhà ăn.
Bác gái Thôi mới vừa từ sau bếp đi ra, liền gặp được Mộc Lân sắc mặt hơi trắng bệch, lập tức hướng lại cô đón qua đi.
"Đây là làm sao vậy?" Nhìn Mộc Lân ánh mắt lược hiện lo lắng.
"Không có việc gì, chỉ là thể lực không đủ, nghỉ ngơi một chút liền được.
" Này năng lượng vận động đã vượt qua ngày thường của cô gấp mấy lần.
"Tân binh vừa mới nhập doanh đều sẽ trải qua này đó, lại qua mấy ngày là có thể quen.
" bác gái Thôi ra tiếng an ủi, phảng phất nghĩ tới cái gì, đối với Mộc Lân nói: "Cháu trước tiên ở nơi này chờ, bác đi lấy bữa sáng cho cháu.
" Nói xong còn chưa chờ Mộc Lân nói chuyện liền vô cùng lo lắng hướng về sau bếp đi đến, xem đến đoàn người Cảnh Hữu Lam trợn mắt há hốc mồm.
Nói chuyện như vậy ôn nhu, này vẫn là bác gái Thôi lớn giọng lúc trước sao?
Mấy người cực độ hoài nghi có phải hay không bị người ta đánh tráo.
"Cô thật đúng là đến chỗ nào đều có thể xài được.
" Cảnh Hữu Lam hâm mộ ghen tị hận mở miệng trêu chọc.
"Yên tâm, đây là cậu hâm mộ không tới.
" Mộc Lân ngôn ngữ trêu chọc, Dương Việt Bân mấy người cười, Cảnh Hữu Lam thốt.
.
Cậu ta bất hòa yêu nghiệt tương đối.
Bởi vì bữa sáng của Mộc Lân đã có người hỗ trợ giải quyết, mấy người nhưng thật ra thực tự giác không quản cô.
Không quá một hồi, bác gái Thôi từ bên trong ra tới, trên tay bưng một cái mâm một cái chén, một con bên trong có hai cái bánh bao, hai quả trứng, còn có một cái khác mà Mộc Lân nhìn không tới; thẳng đến tới trước mắt mới phát hiện, nguyên lai là một chén canh trứng.
"Chạy nhanh lúc còn nóng ăn đi, này trứng gà là bác nuôi thả ở sau núi thuần khiết trứng gà ta, dinh dưỡng so ngày thường cao hơn rất nhiều.
" Đem chén đũa đặt ở trước mặt Mộc Lân, lại nói: "Nếu không đủ lại thì nói với bác, bác lấy thêm cho cháu.
"
"Đủ rồi, cảm ơn.
" Mộc Lân cười đến có chút bất đắc dĩ.
Tuy rằng cô xác thật yêu