Thu hồi ánh mắt, Mộc Lân vẫn chưa phát hiện Cảnh Thần đang ngẩn ra, chỉ là tiếp tục nghiêm túc mân mê thảo dược trên tay, mà Kỷ Tử cũng ở bên cạnh thực cần mẫn giúp đỡ, không hề phát hiện bản thân là một bóng đèn to bự.
Có lẽ ở trong mắt cùng tròng Kỷ Tử bóng đèn chỉ hẳn là Cảnh Thần, đánh nhiễu nó cùng Mộc Lân ở chung.
Rốt cuộc Mộc Lân đã hồi lâu không có ở chỗ này, nó rất cô đơn.
Lấy lại tinh thần, gương mặt có chút nóng lên, nhìn Mộc Lân, thấp hỏi, "Là có ai bị bệnh sao?"
"Ân.
" Mộc Lân gật đầu, hai người câu được câu không tán gẫu, "Hôm nay chúng tôi đi ra ngoài.
"
"Tôi biết.
" Cảnh Thần nói: "Hôm nay đi giúp lão gia tử điều trị đi.
" Phảng phất nghĩ tới cái gì, "Là bệnh của ông nội của tôi lại xuất hiện vấn đề gì sao?" Ngôn ngữ hơi mang dồn dập.
"Không phải.
" Mộc Lân đáp lại, dừng một chút, ngẩng đầu, mày đẹp hơi chọn, hơi không tốt, "Anh đây là ở nghi ngờ y thuật của tôi?" Anh ta dám gật đầu nhất định phải chết, cô nhất định sẽ làm anh ta thể nghiệm những thứ tốt trên tay cô.
Cảnh Thần lập tức chạy nhanh lắc đầu, "Cô suy nghĩ nhiều.
" Có lẽ bất luận kẻ nào nhìn thấy cô đều sẽ hoài nghi, nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, liền không có hoài nghi qua, chỉ là có chút bị cô bưu hãn khiếp sợ.
Nhìn Cảnh Thần phản ứng, Mộc Lân vừa lòng gật đầu, "Này còn kém không nhiều lắm.
" Ngôn ngữ hơi ngạo kiều; dừng một chút, Mộc Lân đột nhiên đem thảo dược trên tay đưa cho anh ta, "Anh tới giúp tôi đâm thuốc.
" Nhân lực miễn phí tự động đưa tới cửa, không sử dụng chính là ngốc tử.
Cảnh Thần đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó duỗi tay tiếp nhận, học Mộc Lân, nghiêm túc lại vụng về mân mê, bộ dáng chuyên chú mà nghiêm túc giống như là đang huấn luyện vậy, xem đến Mộc Lân có chút ngạc nhiên.
Cô tự nhiên cảm giác được, hôm nay anh ta đặc biệt nghe lời? Ngày thường, Mộc Lân nhớ rất rõ ràng, hai người họ vừa thấy mặt đã tuyệt đối có thể lý luận rồi.
Mộc Lân tuyệt