"Anh muốn nói cái gì?" Mộc Lân hỏi, kỳ thật, đại khái cô có thể suy đoán được.
"Thực xin lỗi.
" Mi mắt rũ xuống, nhìn cánh tay tinh tế trắng nõn nhỏ nhắn được quấn băng gạc nằm trong lòng bàn tay to lớn của mình, Cảnh Thần đáy mắt xẹt qua một tia đau lòng.
Anh, không thể thấy cô bị thương, đặc biệt là bởi vì anh
"Tôi đã nói qua việc này không trách anh.
" Mộc Lân bất đắc dĩ, người này thế nào lại thích để tâm vào chuyện vụn vặt đâu.
Cảnh Thần cho Mộc Lân cảm giác đó là, tâm trách nhiệm quá nặng, đây là chuyện tốt, nhưng mà có đôi khi lại cũng không thể xem như chuyện tốt; công việc của anh như vậy, nếu mọi việc đều đem hết thảy toàn bộ đều ôm trên người, một ngày nào đó sẽ nổi điên.
Nhân sinh đôi khi, kỳ thật không cần quá quá áp lực, ngẫu nhiên phải nghĩ thoáng một chút.
"Anh đừng nghĩ nhiều.
" Mộc Lân khó được an ủi.
Kỳ thật Cảnh Thần lúc này cảm giác rất giống Kỷ Tử, Kỷ Tử lúc làm sai xong, cũng thích ở trước mặt cô làm ra dáng vẻ này, rũ đầu, nhận sai, ngoan ngoãn chờ cô giáo huấn.
Nhưng mà bộ dạng kia của nó, Mộc Lân ngược lại liền không hạ thủ được, dù sao cũng là mình dưỡng từ nhỏ đến lớn, là bạn bè người thân cùng nhau lớn lên, cho nên Kỷ Tử ở trong lòng Mộc Lân khá quan trọng, dẫn tới cô cũng quá mức sủng nó.
Nâng lên cánh tay không bị thương nhẹ nhàng đặt ở trên đầu của người đang ở trước mặt, theo thói quen xoa xoa, xoa xong Mộc Lân lại ngây ngẩn cả người.
Cô giống như một không cẩn thận liền đối đãi với nam nhân này như đối với Kỷ Tử.
Cảm giác này, thực sự có điểm lạ, rồi lại là khá thuận tay.
Ngốc lăng, nam nhân lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Mộc Lân trong ánh mắt mang theo điểm hoang mang, nhưng mà hoang mang bên trong lại có thể nhìn ra được hỗn loạn.
.
Vui sướng.
Đều nói nam nhân đầu là cấm kỵ, không thể tùy ý đụng vào, đặc biệt là không thể bị nữ nhân tùy ý đụng vào; nhiên Cảnh Thần tỏ vẻ, anh