Hai người thu liễm hơi thở, Mộc Lân lẳng lặng quan sát đến động tĩnh.
Hơi chút qua một chút, đại môn (cửa lớn) mở ra, ngay sau đó, ánh đèn chói mắt ở cùng thời gian mở ra, trong nháy mắt sáng như ban ngày, Mộc Lân hơi hơi híp híp mắt, thích ứng ánh sáng đột nhiên này.
Đặc biệt là nam nhân kia, lúc này cặp mắt đã quen với hắc ám căn bản là không mở ra được, theo bản năng duỗi tay đi chắn.
"Lư nghị, cậu có thể đi ra ngoài." thanh âm truyền vào trong tai nam nhân, thích ứng một chút, nam nhân, cũng chính là Lư nghị rốt cuộc chậm rãi thích ứng với ánh sáng, khóe miệng châm chọc gợi lên, "Nếu tôi nhớ rõ không sai, thời gian ngày thường cấm đoán là năm ngày, mà hôm nay, lại mới qua ba ngày liền thả tôi đi ra ngoài, nhìn dáng vẻ, là yêu cầu tôi lên sân khấu, phải không!"
Những người này đánh tiểu tâm tư, lâu như vậy, anh còn có thể không rõ ràng sao.
Lúc cần dùng đến anh, phàm là dễ thương lượng, nhưng là một khi không cần, như vậy, anh chỉ cần có một tia kháng cự liền giống như hiện tại, phòng tối hầu hạ.
Nếu không phải vì tiền, ha hả..
Chỗ như vậy, một khắc anh đều không muốn tiếp tục đãi đi xuống.
Nhìn đến nam nhân thái độ, tên kia tới tìm người trên mặt có trong nháy mắt cứng đờ, ngay sau đó lại chậm rãi bật cười, "Lư nghị, kẻ thức thời trang tuấn kiệt, tôi liền không rõ, vì cái gì cậu chính là như vậy chết cân não, có tiền không kiếm là ngốc tử; nếu cậu nguyện ý, cậu đã sớm kiếm vô số mãn chậu, nơi nào còn cần như bây giờ, lâu lâu đi vào nơi này chịu tội, bất quá nhìn dáng vẻ của cậu giống như cũng đã thói quen."
Nghe được đối phương nói, Lư nghị hừ lạnh một tiếng, "Cậu không có nguyên tắc, nhưng là tôi có nguyên tắc, không dung đánh vỡ." Cho dù thiếu tiền, nhưng là anh tuyệt đối sẽ không đi làm vi phạm nguyên tắc cùng những lời dạy của tiền bối.
"Không biết điều." Đối phương cười lạnh, "Nga đúng rồi, nói cho cậu một tin tức tốt, vừa mới Boss nói cho tôi, chỉ cần cậu nguyện ý nghe lời, ngài ấy sẽ xuất động sở hữu lợi thế, giúp cậu tìm kiếm Mộc tiểu thần y, như vậy, bệnh của em gái cậu không hề là vấn đề." Hắn liền không tin, cậu ta đối với cái này có thể không động tâm.
Chỉ là thực đáng tiếc a, nếu hắn hơi chút tới sớm một bước, có lẽ Lư nghị sẽ động một tia tâm, nhưng là hiện tại căn bản sẽ không.
Bởi vì, chính anh liền đã gặp.
Một viên thuốc có hiệu quả trị liệu như vậy trừ bỏ Mộc tiểu thần y ở ngoài, còn có thể có ai có thể phối trí ra tới.
Nghe được lời này, Cảnh Hữu Lam cười ngâm ngâm nhìn Mộc Lân, cậu thật đúng là cảm thấy, hiện tại phảng phất như mãn thế giới chỉ cần có nghi nan tạp chứng đều nơi nơi đang tìm kiếm Mộc tiểu thần y ơ bên cạnh cậu, hiện tại thế nhưng còn lợi dụng tới Mộc Lân, thật đúng là thật là to gan lớn mật a!
Đường đường Độc Y, hiện tại giống như thật sự mau biến thành kia cứu khổ cứu nạn Bồ Tát.
Đến nỗi Mộc Lân, nghe được lời này cũng không có cảm giác gì đặc biệt, bất quá chính là có ý tứ nhướng mày.
Tìm cô? Nếu tương lai thật cảm thấy cần thiết có lẽ có thể cho bọn họ mộ cơ hội, đi coi một chút cái kia cái gọi là Boss lớn lên là cái điểu dạng gì.
(hình dạng như con chim)
Kỷ Tử đại gia tỏ vẻ: Không chuẩn nói điểu dạng.
Mộc Lân: Vậy..
Hầu dạng!
* * *
Cười như không cười nhìn người nọ, Lư nghị khóe miệng châm chọc càng thêm rõ ràng, "Giúp tôi tìm kiếm Mộc tiểu thần y! Ha hả a..
Chẳng lẽ các người không biết, Mộc tiểu thần y cũng không phải là dễ dàng mời đến sao." Giống Mộc Lân như vậy, trị bệnh cứu người nhất định có nguyên tắc của mình.
Tuy rằng nghe đồn đều nói Mộc tiểu thần y ỷ vào chính mình y thuật cao minh, tính tình và cổ quái, coi mạng người không ra gì thậm chí không hề có lòng thương hại, nhưng anh lại có thể rút ra kết luận từ những đồn đãi đó Mộc tiểu thần y hẳn là một người làm theo bản tính, hết thảy đều là tùy tâm sở dục thôi.
Trên thế giới này, anh thật là không có nhìn qua người nào có thể tùy tâm sở dục, tự do tự tại như vậy, những ngày tháng như thế là làm người hướng tới, nhưng anh cũng không có quên cuộc sống hiện thực.
Chỉ tiếc khi đó anh chậm một bước, lúc anh nghe được thanh danh của Mộc tiểu thần y, cô ấy cũng đã rời đi mà cũng chẳng biết đi đâu.
Nghe được Lư nghị nói, đối phương cũng cười lạnh, "Vậy cậu cũng đừng quên, Boss chung quy là Boss, không phải người mà cậu có tư cách đi hoài nghi." Ánh mắt nhẹ quét, mặt mang trào phúng, "Đến nỗi hiện tại, cậu hẳn là đứng lên, bên ngoài, có người muốn khiêu chiến."
"Boss vừa mới đã nói, trận này cậu cần thiết thắng; bây giờ cậu còn có mười lăm phút chuẩn bị, tôi ở lôi đài chờ cậu." Hừ lạnh một tiếng, nói xong lúc sau xoay người hướng ra phía ngoài đi đến, mặc kệ trạng thái lúc này của Lư nghị.
Có lẽ, làm cậu ta cũng thử xem xem không ăn không uống ở ba ngày trong này, cũng có thể làm cậu ta hiểu rõ tư vị này.
Đối với đối bóng dáng cười nhạo một tiếng, Lư nghị đứng lên, xoay người hướng về chỗ hai người Mộc Lân đang trốn tránh nhìn thoáng qua, tắt đèn, ngay sau đó đóng cửa.
Từ vừa rồi anh liền có thể cảm giác đến, cho dù là ở lúc đen nhánh không hề một tia ánh sáng Mộc Lân cũng có thể nhìn thấy anh, bởi vì ở cùng mình nói chuyện trong nháy mắt, Mộc Lân ánh mắt, là nhìn thẳng mình.
Khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên, thật không hổ là Mộc tiểu thần y.
Khi bước chân của Lư nghị dần dần đi xa cho đến biến mất, hai người Mộc Lân lúc này mới từ ngăn tủ đi ra, bởi vì nhìn không thấy, Cảnh Hữu Lam một góc áo của Mộc Lân, không có biện pháp, cậu không nghĩ ở bên trong này quăng ngã một cái chó ăn cứt, nếu là một không cẩn thận kinh động đến bên ngoài liền phiền toái.
"Mộc Lân, cậu có thể hay không đi trị liệu cho em gái anh ta?" Cảnh Hữu Lam đột nhiên ra tiếng hỏi; người này nhìn qua cũng không tệ lắm, lại còn xem như là tiền bối.
Nghe được lời này, Mộc Lân mặt mày khơi mào, "Cậu hẳn là biết, tôi cũng không phải người tốt." Thân phận của cô, cậu ta hẳn là nhất rõ ràng, đồn đãi cô, chính là