Nghe thấy tiếng động người bên ngoài nhanh chóng chạy vào
“Anh nghĩ mình là ai? Tiện đây tôi nói rõ cho anh biết, tôi Triệu Minh Vy đây sẽ tự tay mình xử lý hết đám anh em của anh!”
Một câu khẳng định chủ chốt mà cô tự tin nói
“Cô....!”
Lời nói của cô khiến cho anh ta nghẹn họng
Trở về với một tinh thần không được tốt, trên xe không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe được nhịp thở của đối phương
“Tại sao phải tức giận?”
Câu hỏi của anh như trấn ăn cô, nó là câu hỏi thế nhưng anh lại khiến cho cô cảm thấy như đang được người ta quan tâm
Không muốn nghỉ đến chuyện kia, cô hỏi anh
“Anh đói không?”
Biết cô đang lãng tránh nên anh cũng không hỏi nữa
“Em đói sao?”
“Vâng”
“Vậy thì tìm nhà hàng nào đó đi”
————
Lúc hai người đang ngồi ăn thì chợt điện thoại cô reo, là mẹ cô
“Con nghe ạ”
“Sắp tới nhớ sắp xếp về quê cùng con rể gặp ngoại nhé? Ngoại con mong lắm rồi”
“Được mẹ không đi à?”
“Là thế này, hôm đó mẹ cùng ba con sẽ đến muộn vì có việc thế nên cứ đến trước đi. Thứ sáu đó là sinh nhật của Thanh Thanh nên chắc sẽ có nhiều người, con chào hỏi họ thay ta nhé?”
“Được ạ”
Cúp máy, nhìn thấy ánh mắt dò xét của anh, cô liền nở nụ cười nói
“Hôm chúng ta kết hôn bà ngoại em vì đột nhiên bị bệnh không đến được, vì thế nên mẹ bảo em dẫn anh về quê thăm bà. Thứ sáu anh rảnh không?”
“Được”
Anh không nghĩ ngợi gì mà đã trả lời
Hai người rời khỏi nhà hàng,