Dừng lại đèn đỏ, Triệu Minh Vy quay người lại nhìn người đàn ông đang nghiêm túc lái xe. Anh nói sẽ xử lý Phan Thuỳ Lương? Vậy chuyện anh tiếp xúc với cô ta trước đây liệu có liên quan đến công việc của anh?
Vương Thần Kiêu nhận ra được ánh mắt tò mò của cô thì lên tiếng: “Phan Thuỳ Lương là một trong những đối tượng phạm tội mà anh đang điều tra”
Triệu Vy tiếp tục dò xét: “Anh điều tra cô ta lâu chưa?”
“Cùng với cảnh sát ngoại quốc, cô ta trở về từ Anh điều đó khiến phía bên kia liên lạc với quân đội phía Nam bọn anh thăm dò cô ta! Em đừng tò mò”
Điều Vương Thần Kiêu nói khiến cho Triệu Vy nghi ngờ. Liệu cô ta có nằm trong băng đảng buôn bán mà tuý ngoại quốc hay không?
Chuông điện thoại vang lên, là Bích Vân.
“Alo!”
Phía Bích Vân nghe thấy tiếng cô thì nghiêm túc báo cáo tình hình: “Dạo gần đây phía bên đó đang trao đổi cùng đoàn người du lịch. Có nghi ngờ, trong đó có thành phần của bọn họ. Hết”
“Cậu đang ở đâu?” “Quân khu thành phố D”
Triệu Minh Vy xoay thái dương, cũng đã đến lúc hành động rồi: “Được rồi! Cứ tạm xem xét đã, tớ sẽ tới đó”
Vương Thần Kiêu vừa lái xe vừa nhìn sang: “Có chuyện gì sao?”
Nhận ra sự lo lắng của anh, cô mỉm cười trấn an: “Không có, em có việc chiều nay không ở nhà. Anh dừng xe phía trước, em sẽ tự tới đó”
“Anh đưa em đi” “Không cần, anh đi làm việc đi!”
Nhìn ra được cô có việc gấp nên anh cũng không khiến cô khó xử nữa.
Lúc cô tới quân khu, khuôn mặt khác hẳn lúc ở với Vương Thần