Mọi người ăn uống xong, đều chuẩn bị lên xe để rời đi.
Trên xe khá im lặng, Minh Ngọc ho hai tiếng rồi nói: “Chuyện của Trần Triệu Anh mẹ của cậu biết chưa?”
Triệu Minh Vy vẫn khuôn mặt không biểu cảm: “Lát nữa tớ ghé qua bệnh viện thăm Thanh Thanh, sau đó sẽ về nhà thông báo cho họ”
Bích Thảo ôm máy tính ngồi một bên, nhìn rất vui vẻ: “Công việc của cậu! Có định nói ra không?”
“Không biết! Kệ đi!”
Mọi người cũng hiểu tính cách của cô, vì thế không ai nói gì nữa.
Tiếng chuông điện thoại phá tan bầu không khí ngột ngạt này, là của Bích Thảo
“Hì hì! Là anh ấy”
Cô nhóc cười rồi nhận điện thoại, trò chuyện một lúc liền tắt máy
“Cậu chắc chắn là muốn lấy anh ta chứ?” Minh Ngọc nghi ngờ
“Đương nhiên! Nhưng mà...” nói nữa chừng liền im bặt
“Nhưng mà cái gì?” Minh Ngọc cuống cuồng
“Chị tớ còn độc thân! Tớ thấy như vậy không hay lắm. Chỉ là phía anh ấy hơi vội vàng”
“Nếu như em cảm thấy vội vàng thì cứ từ từ. Chị luôn ủng hộ em” Bích Vân bình thản lên tiếng
Cô chỉ lo người đàn ông đó không đối xử tốt với em gái mình mà thôi, còn việc ai kết hôn trước đều được. Huống chi cô cũng chưa có ý định yêu đương nói gì đến việc lập gia đình. Người thân của cô còn có bà nội.
Triệu Minh Vy đưa họ tới trước cổng quân khu rồi quay xe rời đi
Tình trạng sức khỏe của những nữ sinh bị bắt cóc kia không có gì đáng ngại, duy chỉ có Chu Như Ý, cô gái bị bọn chúng cưỡng bức dẫn đến tinh thần hoảng loạn, thần kinh không được bình thường. Thật đau lòng, tuổi thanh xuân của mỗi người đều nên lưu lại những kí ức đẹp đẽ, thế nhưng cô bé này lại quá đáng thương.
Đứng ngoài phòng nhìn khuôn mặt cô gái nằm trong giường bệnh yên tĩnh, Triệu Minh Vy cảm thấy đau lòng cực kì. Khuôn mặt ngây ngô khả ái. Nhớ lại lúc cứu ra từ tay bọn chúng, cô bé khóc đến thương tâm, ánh mặt tuyệt vọng nhìn lên cô bỗng loé sáng. Cô đã tìm hiểu về nhà họ Chu, họ cũng là người của quân đội, ông Chu cũng gần về hưu, Chu Như Ý là con gái út, lớn hơn có một người anh trai là Chu Khang. Cực kì cưng chiều đứa em gái này. Có lẽ đây cũng chính là vết thương lòng của bọn họ. Ánh mắt tuyệt vọng ấy cũng chính là khi cô bé nghĩ nhất định ba và anh mình sẽ cứu cô ra khỏi chổ này
Một bàn tay đặt lên vai Triệu Minh Vy, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Cô là ai vậy? Đứng trước phòng con gái tôi có việc gì không?”
Xoay người lại, đập vào mắt cô là một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng. Đây chính là phu nhân Chu, người vợ mà ông chu nâng niu như con gái, yêu chiều và bảo vệ
“Tôi