Lúc Triệu Minh Vy tới, đã thấy Diệp Hà Lâm đứng trước cổng chờ. Chàng trai có khuôn mặt điển trai, nước da trắng sứ, thân hình cao gầy. Nổi bật cả vùng trời
Ngồi vào ghế phó lái, Diệp Hà Lâm cười tươi nhưng Triệu Minh Vy đang dò xét mình
“Này! Mê rồi à?”
Hừ “Cậu ở bia kia có phải là rảnh rỗi quá hay không, ngay cả màu da cũng thay đổi, nhìn đi! Khuôn mặt yêu nghiệt này của cậu mà không câu dẫn được cô nàng nào ư? Tớ không tin đâu nhá”
“Cậu! Cậu lại nói như thế nữa rồi! Hừ không phải nhờ phúc của cậu hay sao! Còn nữa! Nếu như khuôn mặt này câu dẫn được các cô em khác! Vậy có phải cũng làm cậu say mê đúng không?”
“Giỏi lắm! Còn biết quật lại luôn hả? Biết thế lúc trước tớ đày cậu đi châu phi thì tốt hơn ấy”
Hai người trò chuyện với nhau suốt dọc đường, ghé qua tiệm ăn vặt ăn tạm gì đó lót dạ
Triệu Minh Vy lái xe đưa Diệp Hà Lâm ra biển, lúc trước bọn họ có thói quen là tụ tập ngoài biển chơi đến quên trời quên đất vào những ngày nghỉ, lâu rồi cô cũng không có thời gian tới đây nữa
Hoàng hôn xuống, khung cảnh một đôi trai gái cùng nhau bước đi trên cát làm cho hình ảnh thật bình yên.
Diệp Hà Lâm dẫn cô tới một nhà hàng hải sản gần đó, ăn uống! Trò chuyện! Cười đùa! Thật sự là rất lâu rồi Triệu Minh Vy mới có cảm giác vui vẻ như thế này
Đưa cậu ấy về nhà, vì đã muộn nên cô không lên nhà cậu. Căn chung cư này gần với bãi biển lúc nãy bọn cô tới.
Diệp Hà Lâm đứng gần cửa sổ, xuyên qua kính nhìn ra ngoài. Chỉ nghe tiếng sóng dạt vào bờ. Anh bất giác mĩm cười, cuộc hẹn hôm nay của bọn họ khiến anh cảm thấy vui mừng. Anh đã mong muốn điều này gần hai năm, cuối cùng cũng có thể gặp nhau. Vốn dĩ anh định dành nguyên ngày cuối tuần để đi chơi cùng cô, nhưng công việc của cô quá bận.
Hiện tại Diệp Hà Lâm đang nghỉ phép, chỉ cần chuyển hồ sơ tới quân khu, sợ rằng lúc đó cũng bận như cô thôi
Triệu Minh Vy lái xe về quân khu, Bích Thảo với Tố Như liền chạy như bay ra dò hỏi. Lúc chiều cô nói với bọn họ đi gặp Diệp Hà Lâm khiến cho các cô thót tim. Nằng mặc muốn đi theo nhưng lại không thể đi, suốt cả một buổi chiều mặt mày bốn người ủ rủ
Vương Thần Kiêu thu hết biểu cảm của bọn hỏi và mắt, cũng rất tò mò về người mà Triệu Minh Vy đi gặp mặt vào chiều nay
Nói chuyện xong với bọn họ, cô định nhân cơ hội mà chuồn đi, nhưng vừa nghe xong câu nói từ miệng Minh Ngọc mà quay người lại
“Hôm nay bọn tớ gặp một chuyện hết sức nực cười, cũng rất vô lý”
“Nói!”
“Cậu có biết người trên Trương Mẫn Mẫn?”
“Không có ấn tượng”
“Lúc chiều, lúc chúng tớ đang huấn luyện ngoài sân. Ông lớn dẫn cô ta tới!