Lúc ra về, Diệp Hà Lâm liền kéo Triệu Minh Vy lại.
“Gần đây cậu đang ở đâu?”
“Tớ tới nhà bà ngoại! Chổ đó không khí trong lành lắm”
“Được rồi hôm nào tớ tới thăm bà cậu”
Hai người cùng nhau ra bãi đỗ xe! Dọc đường đụng phải mặt của Phương Yến Dung. Người đàn ông bên cạnh cô ta không ai khác chính là Vương Quý
Phương Yến Dung vẫn dùng khuôn mặt yếu đuối đó, ngây thơ hỏi
“Bạn học Minh Vy đây mà? Lâu rồi không gặp nhỉ!”
Triệu Minh Vy khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm
“Ừ”
“Nhân dịp hôn lễ của Bích Thảo! Tôi cũng đã gửi cho tất cả các bạn học tôi quen chuyện tốt của tôi rồi! Cái này..cậu nhớ tới đúng ngày nhé!”
Không biết liêm sỉ
Triệu Minh Vy nhìn tờ giây hồng trên tay. Hai người này cuối cùng cũng về chung một nhà rồi ư! Rất hợp rất hợp
Vương Quý đứng bên cạnh, khác với lúc trước. Bây giờ anh ta lại càng thêm chiều chuộng Phương Yén Dung. Nực cười
“Chúng ta đi thôi!”
Diệp Hà Lâm bị kéo đi ngơ ngác
“Ai dô! Vừa mới kết hôn không lâu! Bây giờ bên cạnh lại xuất hiện thêm một người đàn ông! Tôi đang tò mò, không biết lúc trước tại sao Vương Quý nhà tôi lại không biết cô là loại người lẳng lơ như thế?”
Cô ta nói câu này xong, Vườn Quý đứng bên cạnh càng thêm căm phẫn
Triệu Minh Vy dừng bước, quay người lại. Ánh mắt sắc bén nhìn về phía đôi cẩu nam nữ kia
“Cô Phương đây là đang chọc tức tôi sao?”
Xưng hô xa lạ, giọng điệu bình thản. Như kiểu lời nói của cô ta không liên quan đến cô
“Tôi đây là đang nói sự thật mà thôi”
Ngàn lần chán ghét kiểu người như cô ta
“Lẳng lơ? Tôi cũng không biết rằng người đàn bà không mảnh vải che thân. Cùng người đàn ông lúc trước là của tôi cùng nhau ân ái. Liệu có phải là lẳng lơ?”
Phương Yến Dung tức giận tiến lên, giơ tay muốn tát. Thế nhưng Triệu Minh Vy nào ngu ngốc đến mức đứng yên chịu đòn. Vội vàng né tránh của tát đó, người đàn bà đó mất thăng bằng. Lúc cả người sắp úp xuống nên gạch liền được một bàn tay đỡ lấy
Diệp Hà Lâm cũng là bất đắc dĩ mới đỡ cô ta. Nhanh chóng thả cô ra, lại gần Triệu Minh Vy đứng
Vương Quý hồn như vừa nhập lại vào xác. Sợ hãi lại gần xem xét Phương Yến Dung
“Vương Quý! Cô ta lúc nãy muốn hại em, cô ta muốn hại đứa con của chúng ta”
Éc..
Chuyện này cũng vô lí quá đi
“Triệu Minh Vy! Cô đừng có mà quá đáng”
Cứ nghĩ rằng chỉ mình cô ta vô lí thì còn chấp nhận được, bây giờ ngay cả người đàn ông nay cũng vậy. Quả thật cạn lời
“Tôi quá đáng? Các ngươi ổn cả chứ? Chổ này không có vấn đề gì đúng không?”
Đưa tay chỉ lên đầu mình. Triệu Minh Vy và Diệp Hà Lâm nhìn hai người họ như người bị tâm thần
“Cô... cô rõ ràng