Triệu Minh Vy cầm lấy điện thoại nghe, âm thanh từ đầu giây bên kia truyền tới
*“Hi”*
*“Ai?”*
Phía bên kia cười lớn, khoảng chừng một lúc sau mới chậm rãi lên tiếng
*“Em đ**ừ**ng nghi ng**ờ**b* *ọ**n h**ọ**n* *ữ**a! Đúng là tôi đó!”*
Triệu Minh Vy cả kinh! Là An!! Anh ta tại sao lại trở thành như vậy!
*“Anh làm v**ậ**y đ**ượ**c gì?”*
*“Haha! 05! Ch**ỉ**có c* *ậ**u là ng**ườ**i tuy**ệ**t đ**ố**i tính t**ưở**ng tôi! Đó là lí do khi**ế**n tôi thích c**ậ**u! Ch**ẳ**ng l**ẽ**c* *ậ**u không ngh**ĩ**ng* *ờ**sao!”*
Nghi ngờ? Cô có thể nghi ngờ được gì đây! Nghi ngờ người vì toàn đội mà hi sinh sao? Không thể! Cô đã từng đau khổ vì người bạn này! Thế nhưng hiện tại thì sao!
“*C**ậ**u làm cách nào bi**ế**t đ**ượ**c tôi nghi ng**ờ**b* *ọ**n h**ọ**!”*
“*Tôi cái gì c**ũ**ng có th**ể**bi* *ế**t!”*
Nói xong anh ta liền cúp máy
Triệu Minh Vy bỗng chốc khuỵu xuống, cậu ta là người duy nhất có tên trong đội. Cậu ta là người của bọn họ. Vì thế nên được ưu tiên, luôn được cứu sống khi nhiệm vụ cậu ta làm thất bại. Đáng lẽ cô nên nghi ngờ...
\*\*\*
Khu vực ẩn nấp của quân đội SA có tiếng động phát ra. Người đàn ông tóc vàng trong nháy mắt như nín thở.
“Tiếp nhận thông tin”
Người đứng đầu cách đó không xa, ra lệnh cho anh ta
Âm thanh trong bộ đàm vang lên, Vương Thần Kiêu trầm giọng hạ lệnh bọn họ mai phục cửa sau. Nhân lúc hỗn loạn đưa số lô hàng trong kho rời đi trước
Bọn họ đã lên kế hoạch từ trước. Bởi vì đây là lãnh thổ của quân đội Vương Thần Kiêu. Vì thế để cho họ ra tay vẫn là tốt nhất
Vương Thần Kiêu ra lệnh cho đám người của mình lần mò đi vào trong đó. Đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ
Triệu Mình Vy cùng quân đoàn chuẩn bị nhảy dù, chỉ chờ tín hiệu phát ra, bọn họ sẽ lái máy bay vào khu rừng. Đáp xuống nơi ở của Tam Giác Vàng. Lần này chỉ có thể liều, không thể lùi
Vương Thần Kiêu bên này đã vào hoàn toàn chổ của bọn chúng. Lối đi quá nhiều
“Toàn đội chú ý! Có thể giết nếu như bọn họ không đầu hàng”
“Đội 1 và đội 3 cập nhật thông tin!”
“Có!”
“Đợi đội 2 tiến vào khu vực của bọn họ! Lập tức bắn nổ lối đi. Tạo điều kiện?”
“Đội 1 rõ!”
“Đội 3 rõ!”
Vương Thần Kiêu dẫn dắt đội 2 tiến vào, chưa đầy một phút lối đi liền được mở rộng.
Quân địch mai phục bắt đầu hành động, xung quanh chỉ còn lại tiếng súng cùng với tiếng kêu la thảm thiết
Diệp Hà Lâm sau khi nhận được mệnh lệnh liền ra hiệu đội 4 chuẩn bị nhảy dù
Từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy một vùng đỏ, đây là trận chiến quyết định. Diệp Hà Lâm đảo tay, hướng phía Tây Nam nhảy xuống đó. Triệu Minh Vy dẫn theo hai người hướng về phía Tây.
Quân địch có vẻ ngày càng tiến lên, nhưng vẫn không thể ngăn cản được sự chiến đấu của quân đội. Bọn họ càng ngày càng yếu
Diệp Hà Lâm dơ súng nhắm thẳng mi tâm của An. Khuôn mặt không đọng lại một cảm xúc nào.
Khuôn mặt của hắn ta