Đèn điện tắt ngúm, nhất thời trong phòng chẳng có tí ánh sáng nào.
Duệ Thư Bạch im lặng một hồi rồi mới nói, "Cúp điện rồi sao?"
Lục Huyền Âm theo thói quen gật đầu, rồi chợt nhận ra người ta không thấy, hắn mới ừ một tiếng.
Duệ Thư Bạch chán chả buồn nói, cúp điện cúp điện!
Cứ cúp lúc quan trọng, có muốn cho người ta nói chuyện yêu đương không?
"Có nến không?" Cậu hỏi.
"Hình như còn vài cây, để tôi đi lấy."
Duệ Thư Bạch cảm thấy người bên cạnh động đậy thì theo bản năng kéo lại, thân thể bên cạnh cứng đờ.
Cậu không thấy gì cả, chỉ là cảm giác được cơ bắp của người nọ căng lên.
Cậu liếm môi, cười gượng hai cái, "Hay là tôi đi cùng anh."
Định bỏ cậu lại chỗ này sao?
Nhà bếp, dao, lửa, hiện trường kinh dị đó.
Nhỡ đâu có thứ gì không sạch sẽ...!
Phi!!
Xúi quẩy, đừng nghĩ tới, không nghĩ không nghĩ.
Nhưng mà đứng trước không gian tối đen thì trí tưởng tượng của con người bắt đầu phát huy tác dụng.
Càng nghĩ cậu càng thấy lạnh gáy, lông mao lông tơ gì đều dựng đứng lên cả rồi.
Mà Lục Huyền Âm thì làm gì biết cậu đang bổ não chuyện gì, chỉ nói, "Nến ở phòng khách thôi, cậu cứ ở đây đi."
Hắn đã từng trải qua huấn luyện của lính đặc chủng, giác quan nhạy bén hơn người thường rất nhiều.
Chỉ vài giây sau khi tắt điện thì mắt hắn đã bắt đầu thích nghi được với bóng tối, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Chỉ là, hắn cúi đầu nhìn cánh tay bị nắm chặt...!
Sao đi đây?
Cuối cùng vì để nhanh chóng khiến căn nhà sáng lên, hắn chỉ đàng vỗ tay Duệ Thư Bạch hai cái sau đó đi ra ngoài, cậu cũng không thể làm gì hơn là buông tay.
Biết thế đã mang điện thoại vào.
Lục Huyền Âm nói, nấu ăn không cần điện thoại, đem vào lại vướng víu.
Duệ- ghiền điện tử- Thư Bạch: "..." Được thôi, cậu nghe lời, nhưng bây giờ có chút hối hận rồi.
Bên cạnh thiếu đi cơ thể to lớn, Duệ Thư Bạch nháy mắt run lên.
Má nó!!!!
Cậu đáng lẽ nên mặt dày đi theo.
Sao lâu như vậy...!
Từng giây từng giây trôi qua, mà Lục Huyền Âm vẫn chưa đem nến tới
Duệ Thư Bạch bắt đầu suy nghĩ linh tinh...!
Có khi nào hắn bị dẫn đi nơi khác không...!
Hay là có khi nào cậu bị giấu đi mất rồi không...!
Hay là, có thứ gì đó che chắn...!
Duệ Thư Bạch: "..."
Không nghĩ thì thôi, nghĩ tới cậu lạnh toát cả người, lòng bàn tay bàn chân đều rịn mồ hôi.
Cậu không thể đứng đây nữa...!
Nhấc chân đi hai bước, sau đó cắn răng mà đi ra ngoài.
Tiếng bước chân dẫm nhẹ lên sàn phá lệ rõ ràng.
Nhịp chân nhanh dần, vốn đang tối om thì một tia sáng lóe lên, Duệ Thư Bạch còn chưa kịp kêu thì tiếng một tiếng chuông vang lên.
"Ting ting ting!!"
"Á á á..."
Cậu giật mình, theo quán tính nhảy bổ về phía trước.
Tưởng chừng như sắp vồ ếch thì cậu đụng phải một thứ ấm nóng, theo bản năng cậu ôm chặt, như đang bấu víu vào niềm tin duy nhất.
Mà Lục Huyền Âm còn đang giật mình vì cảnh Duệ Thư Bạch nhảy cẫng lên.
Hắn giơ tay đỡ lấy người, sau đó cậu thuận thế chui vào lòng hắn, cơ thể mềm mại dán sát vào thân thể.
Chóp mũi vương vít hương thơm của dầu gội, làm hắn đơ người, mặc cho cậu ôm mình như gấu koala.
Tim Duệ Thư Bạch đập thịch thịch như muốn nhảy ra ngoài, lát sau cậu mới biết mình đang ôm cái gì.
Cậu lắp bắp, "Lục, Lục Huyền Âm?"
Hắn bất đắc dĩ "Ừ" một tiếng.
Hơi thở nóng rẫy bên cổ làm hắn có chút chịu không nổi, âm thanh cũng có chút khàn đục.
Duệ Thư Bạch im lặng hai giây, hai má nóng lên.
Cậu vội nhảy xuống, chỉ là chân mềm nhũn suýt nữa thì ngồi sụp xuống, may là có Lục Huyền Âm đỡ lại.
Khuôn mặt hắn bị bóng tối che khuất, chỉ có âm thanh trầm thấp là đều đều, khiến cậu có cảm giác, dường như môi hắn đang kề sát tai cậu, nóng rẫy.
Mà Lục Huyền Âm chỉ khẽ nheo mắt, nhìn vành tai nửa rõ nữa mờ trong đêm tối, chỉ muốn cắn một cái, nhưng hắn biết, hắn nên kiềm chế lại.
"Đi thôi." Nói rồi nắm lấy cổ tay kéo cậu ra ngoài.
Duệ Thư Bạch thở phù phù, "Dọa chết tôi rồi.
Lục Huyền Âm châm nến, mở điện thoại, màn hình hiện ra tin nhắn của quản lý, nói cầu chì tổng bị đứt, thợ đang sửa, đồng thời cũng gởi lời xin lỗi.
Lục Huyền Âm không nói gì, Duệ Thư Bạch lại ngồi kế bên lẩm bẩm trách móc.
Ánh nến hắt lên in bóng hai người trên vách, bóng lay động theo ngọn nến, lúc chồng chéo lúc tách ra như khiêu vũ.
Bỗng nhiên Duệ Thư Bạch la lên, "Á, nồi canh!"
Cậu đứng dậy muốn chạy đi, nhưng nhìn nhà bếp tối đen thì lùi lại, cười hai cái với Lục Huyền Âm, hắn đứng dậy không nói hai lời đi thẳng vào bếp.
Cậu vui vẻ đi theo phía sau.
Thật an tâm.
Cúp điện nên Lục Huyền Âm đành phải thay bếp từ bằng bếp gas mini, canh đã hơi lạnh, bắc lên bếp lúc lâu mới sôi.
Lúc hai người đang dùng bữa thì đèn sáng, máy sưởi cũng mở lên xua đi hơi lạnh tràn vào.
Sáng quá đột ngột nên hai người đồng loạt nheo mắt, sau đó mới thích nghi hoàn toàn.
Duệ Thư Bạch cảm khái, "Thật đúng là, nếu không có điện thì con người hiện giờ có tuyệt chủng không nhỉ?"
Chỉ cúp điện có nửa tiếng nhưng cảm giác thời gian trôi qua thật lâu.
Lục Huyền Âm từ chối cho ý kiến.
Con người phụ thuộc quá nhiều vào hiện tại, nhưng không có nghĩa là không thể tìm thứ thay thế khi hiện tại thay đổi.
Cậu chỉ nói vu vơ, cũng chả nghĩ nhiều.
"Thế này cũng vui nhỉ?" Cậu đổi sang chủ đề khác.
Vui?
Hắn nhìn cậu, "Vui sao? Không phải lúc nãy cậu..." Câu nói dở bị ánh mắt của người nào đó chặn lại.
"Tôi chỉ là giật mình, không phải sợ."
Lục Huyền Âm mím môi, đáy mắt xẹt ý cười.
Mà Duệ Thư Bạch còn ngại hơn nữa, chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi.
"Không được cười!"
Cậu lớn giọng, muốn thể hiện bản thân tức giận, nhưng mà lúc thấy nụ cười ẩn hiện bên môi hắn thì quên mất mình muốn nói gì, ngơ ngác ngồi nhìn.
Lục Huyền Âm cũng phát hiện bản thân thất thố, thu lại nụ cười, lại bắt gặp ánh mắt của cậu, hắn dừng lại.
Hắn cảm thấy, đôi mắt này rất quen thuộc.
Tròn tròn đen láy, lúc nào cũng lấp lánh niềm vui, rất ít khi thấy cậu giận dỗi vì cái gì.
Tim hắn lại lỡ nhịp lần nữa.
Đây là lần đầu tiên, không, không phải lần đầu tiên, rất nhiều lần rồi, hắn vì cậu mà quên bản thân mình.
Hắn không thích người khác vào nhà mình, nhưng cậu lại một lần rồi một lần xuất hiện ở đây, cùng hắn nấu cơm trò chuyện, cùng hắn dùng bữa.
Không chỉ là