Duệ Thư Bạch mang đồ của mẹ gửi sang nhà Lục Huyền Âm, kết quả là lại được một bữa ăn ké.
Từ ngại ngùng ban đầu cậu dần dần thoải mái, vô cùng tự nhiên vào bếp phụ một tay.
"Tết này anh không về nhà sao?" Cậu vừa rửa rau vừa hỏi.
Gia đình càng truyền thống thì càng quan tâm đến mấy ngày lễ lớn như thế này, sao Lục Huyền Âm còn có thể ở nhà riêng vào dịp Tết chứ.
Lục Huyền Âm đáp, "Ba và ông tôi phải tiếp đón rất nhiều khách, bọn họ còn dẫn theo con cháu với mục đích ra mắt, tôi không muốn ở lại xem họ cười giả lả."
Lục Huyền Âm sao không nhìn ra chút tâm tư kia chứ, nếu là lúc trước hắn thì hắn sẽ miễn cưỡng cùng ông và ba tiếp đãi bọn họ, nhưng bây giờ hắn có lí do để bản thân không chấp nhận.
Cứ nghĩ tới ánh mắt nóng bỏng của mấy cô gái hắn đã mệt lòng.
Mùng 1 2 3 nhà hắn từ chối tiếp khách, chỉ có họ hàng trong nhà nên hắn vẫn luôn ở Lục gia, từ mùng 4 đã trở về nhà.
Chỉ là không ngờ mới mùng 5 cậu đã xách vali trở về.
Đúng là may mắn.
Hai người ăn cơm với nhau rồi dọn dẹp.
Duệ Thư Bạch đứng cạnh bồn rửa tay, chần chờ lúc lâu rồi lên tiếng, "Lục Huyền Âm, tôi...!thật ra..."
Nửa câu sau cứ kẹt cứng trong cổ họng không thể nói ra, tay cậu đổ mồ hôi ướt dính, mắt cũng không dám chớp, cậu muốn nói "tôi thích anh" nhưng đến bây giờ lại cảm thấy bản thân quá vụng về.
Vốn nghĩ trong lòng là cậu sẽ tự tin nở nụ cười, sau đó nhẹ nhàng nói ra hết thảy, nhưng thực tế bây giờ thì không phát ra được chữ nào.
Cậu thầm mắng bản thân ngu ngốc, vẫn chưa chuẩn bị gì lại đi một hai với người ta.
Lục Huyền Âm đợi cậu nói nhưng lúc lâu sau vẫn chưa nghe thấy khúc sau, hắn hỏi lại, "Có chuyện gì sao?"
Cậu run bắn, tim đập thịch thịch, vội nói, "Không, không có gì..."
Cậu khóc không ra nước mắt.
Nhẩm thầm lần sau chắc chắn sẽ tập dượt đàng hoàng.
Đúng là xôi hỏng bỏng không mà.
Đúng lúc đó Lục Huyền Âm có điện thoại từ Lục gia nên Duệ Thư Bạch cũng nhanh chóng tạm biệt rồi vụt về nhà, mặt mũi đỏ bừng.
Suýt chút nữa cậu nhục nhã chết rồi.
Gấp gáp thế làm gì!
.....
"Cái thằng này! Nói nãy giờ mà con ư hử một tiếng cũng không được sao?"
Lục Huyền Âm nhăn mày, có chút nhức đầu: "Ba đừng nhắc lại chuyện này nữa."
Lục Huyền Âm mặc dù tính tình lạnh lùng nhưng không phải là người khó chịu.
Có thể khiến hắn sẵng giọng thì chứng tỏ chuyện đó khiến hắn rất không vừa ý.
Lục Điền Khải vỗ bàn, "Con nói chuyện thế nào đấy!"
"Chuyện này ba đã nhắc lại bao nhiêu lần rồi? Chuyện gì con cũng có thể lấy ý kiến của ba, chỉ riêng chuyện này là không được."
Ông thở ra, trừng mắt, "Ba có bắt con phải lấy người ta sao? Con đi xem một cái thì có sao?"
Lục Huyền Âm nhéo mũi, hắn sắp xếp một chút sau đó đáp, "Ba làm như vậy có ích gì sao? Ba là gặp được mẹ rồi mới yêu mẹ, vậy thì ba hẳn sẽ hiểu rõ việc cưỡng ép sẽ có hậu quả gì."
Lục Điền Khải sửng sốt, ông nhìn hắn chầm chầm, Lục Huyền Âm cũng không yếu thế mà đối mắt với ông, khuôn mặt nghiêm túc kiên định, cuối cùng ông nghiến răng nghiến lợi, "Cậu lớn rồi, tôi không quản được nữa, cậu muốn sao thì cứ thế đi."
Lục Huyền Âm thu hồi tầm mắt, đứng dậy, cúi người chào ông, "Cảm ơn ba, vậy con đi trước."
Lục Điền Khải đơ người nhìn quý tử đi mất, lúc lâu sau ông mới khó khăn ngồi xuống, "Cái thằng này..."
Thôi vậy, ông bà có câu, ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên...
Nhưng mà, cái tính tình cứng rắn kia của hắn quả giống ông năm xưa, khiến ông vừa giận vừa vui.
Nhớ lại người bạn kia của mình, ông cảm thấy áy náy vô cùng...
"Tấn Triều à, là tôi có lỗi với ông rồi..."
Cũng không biết ông sống thế nào.
Tôi tìm ra gia đình của ông rồi, thế nhưng không thấy ông đâu, tôi vẫn còn nhớ lời hứa uống trà của chúng ta đây...
.....
Lục Huyền Âm vừa về liền gặp Duệ Thư Bạch bên trong đi ra.
Hắn dừng chân, "Ra ngoài sao?"
"Ừm, tôi đến trung tâm thương mại gặp một người bạn."
Hắn khẽ gật đầu, nhìn cậu tạm biệt mình rồi đi trước hắn cũng không muốn vào nhà thế là quay trở về gara lái xe đến Quân khu.
Trên đường không biết chuyện gì lại bị kẹt xe, dòng xe ngoằn ngoèo khiến Lục Huyền Âm cau mày, phía sau đuôi xe của hắn còn có một dãy xe khác,