Lục Huyền Âm đón Duệ Thư Bạch đến một nhà hàng, cậu híp mắt ăn uống đến vui vẻ, vừa ăn vừa nói chuyện trên trời dưới đất với hắn.
Lục Huyền Âm là một người ít nói, nên ông trời bù lại cho hắn một cậu nhóc năng động đáng yêu.
Cậu cứ nói mãi, vừa nói vừa cười, khuôn mặt xinh đẹp lúc nào cũng tràn đầy năng lượng làm hắn phá lệ không cảm thấy phiền phức, ngược lại vô cùng hưởng thụ cảm giác này.
"Lục Huyền Âm, tối nay em sang nhà anh ăn cơm nha?" Cậu vòi vĩnh.
Mà hắn cũng vô cùng vui lòng đáp ứng, "Ừ." Cậu cười tít cả mắt.
Cậu nghỉ giữa giờ bốn mươi phút.
Từ trường đến đây cả bận đi lẫn về chỉ tầm mười phút nên dư thời gian ăn uống cùng trò chuyện.
Ăn xong cậu buồn vệ sinh, để Lục Huyền Âm đi lấy xe trước, còn mình thì đi hướng ngược lại.
Giải quyết xong xuôi, cậu đang rửa tay thì nghe âm thanh quen quen, "Được, vậy cảm ơn Hạ tổng trước." Cậu thầm nghĩ ai lại vô nhà vệ sinh bàn chuyện làm ăn, nhìn qua tấm gương lớn thì thấy một khuôn mặt đẹp trai.
Ồ, bạn của bạn trai mình.
Đàm Khải cúp điện thoại cũng vô ý nhìn về phía cậu.
"Í, lại gặp cậu rồi."
Cậu gật đầu chào hỏi, "Chào anh."
Đàm Khải cười hì hì tiến lên, "Đến cùng bạn sao?"
Duệ Thư Bạch nổi lên chút tâm tư ranh ma, cười tít mắt đáp lại, "Đến cùng bạn trai."
Đàm Khải nhướng mày, "Chà, không tệ nha." Nhưng anh ta lại nhớ tới lúc đầu cậu còn tỏ ra si mê với tên đầu gỗ kia, chợt khó hiểu, "Cậu không còn thích bạn tôi nữa à?"
Duệ Thư Bạch nín cười, quanh đi quẩn lại thì thấy thế giới này thật nhỏ, cậu nghiêm mặt, "Vẫn thích."
Đàm Khải thấy cậu như vậy mà lại ôm ý đồ không thật lòng liền khó chịu thay cho Lục Huyền Âm, "Cậu không phải vừa bảo có bạn trai rồi sao?"
Duệ Thư Bạch tỏ ra thờ ơ, "Thì sao chứ, miễn sao tôi thật lòng là được rồi."
Đàm Khải muốn nổi nóng rồi, "Cậu! Cậu thích nhiều người thì lấy đâu ra thật lòng?"
"Mặc tôi."
Duệ Thư Bạch nhịn cười muốn nội thương, làm mặt lạnh bước qua anh ta.
Đàm Khải trừng mắt, sau đó đi theo, lạnh giọng, "Thu lại cái ý nghĩ xấu xa đó của cậu đi, nếu không tôi sẽ không để yên đâu.
Đừng có mà ôm ấp ý đồ với bạn tôi!"
Chút cảm tình theo lời nói của cậu mà bay sạch.
Vốn nghĩ cậu nhỏ nhắn đáng yêu, xem ra cũng có chút hợp với Lục Huyền Âm.
Nhưng không ngờ lại là kẻ đa lòng.
Trong mắt anh ta, Duệ Thư Bạch chính là hoa hoa công tử, còn Lục Huyền Âm lại là "chàng trai nhà lành" chưa trải sự đời.
Đàm mama kiên quyết bảo vệ con mình.
Duệ Thư Bạch thật sự nhịn không được nữa, quay mặt chỗ khác mà cười, cười đến bả vai run run.
Đàm Khải quét mắt liếc cậu, "Cậu cười cái gì?"
Cậu đằng hắng một cái, khó hiểu, "Tại sao anh lại cho rằng nếu tôi bám theo anh ấy, anh ấy sẽ xiêu lòng?"
Đàm Khải giật mình.
Sau đó tỉnh táo.
Ừ nhỉ? Sao mình lại sợ Lục Huyền Âm sẽ thích cậu ta? Hắn đã...
Đầu anh ta đột nhiên có cái bóng đèn vô hình sáng lên, anh ta nhếch môi, "Khuyên cậu đừng tự chuốc lấy nhục nhã, Lục Huyền Âm có người mình thích rồi."
Duệ Thư Bạch giật mình.
Hắn đã nói cho Đàm Khải biết sao?
Cậu chợt thấy ngọt ngào như dòng mật chảy qua, tim mềm nhũn.
Nhưng vẻ kinh ngạc của cậu trong mắt anh ta lại là sốc tận óc.
Anh ta khinh bỉ, "Cậu nên tự biết khó mà lui đi.
Người kia của cậu ấy rất tốt, tốt hơn cậu nhiều." Nói rồi tiêu sái bỏ đi.
Duệ Thư Bạch đột nhiên được khen mà ngại, cậu sờ mũi sau đó không nhịn được cười.
Ngây thơ.
Điện thoại reo lên, là Lục Huyền Âm gọi, hắn nói cậu chỗ hắn đỗ xe, hỏi cậu có cần hắn lên đón không.
Duệ Thư Bạch cảm thấy bong bóng hường phấn đang bay là đà quanh mình, sắp chết ngộp tới nơi rồi, bảo hắn không cần lên, cậu xuống liền.
Đợi chuyến thang máy sau, rõ là rất nhanh, nhưng sao giờ lại lâu đến lạ.
Đến khi ra cửa chính nhà hàng thì thấy Lục Huyền Âm dựa vào cửa xe, bên cạnh là...!Đàm Khải.
Duệ Thư Bạch: "..." Tên nhiều chuyện.
Nhớ lại những điều mình vừa nói có thể qua tới tai của hắn, cậu cảm thấy nhục muốn chết.
Đàm Khải đang luyên thuyên cái gì đó, thấy cậu đi tới hướng mình thì im bặt, sau đó trừng mắt, trước khi cậu tới gần liền quát lên, "Đứng lại!"
Duệ Thư Bạch giật mình chôn chân tại chỗ.
"...?"
"Cậu còn dám bén mảng tới đây sao? Lời tôi vừa nói cậu quên rồi?"
Anh ta không ngờ hai người vậy mà đụng mặt nhau ở đây, lại còn có Lục Huyền Âm bên cạnh.
Lục Huyền Âm nhìn qua Đàm Khải cùng Duệ Thư Bạch, nhớ tới những gì anh ta vừa nói liền có chút buồn cười.
"Lục Huyền Âm, có một tên nhóc hai mặt muốn bám lấy cậu đó, cẩn thận một chút."
"Chính là tên nhóc trong vụ cướp ngân hàng lúc trước í, muốn xin số điện thoại của cậu í."
"Cậu ta không phải loại người tốt đẹp gì đâu, có bạn trai rồi còn muốn làm màu với cậu."
"Cậu đừng có để bị lừa."
"Bla bla..."
Đàm Khải đương nhiên không ngờ mình lại thành trò cười cho hai người, vẫn nghĩa hiệp bảo vệ bạn chí cốt.
Duệ Thư Bạch cười hai tiếng, "Liên quan gì tới anh."
Cậu vừa nói vừa đi tới.
Đàm Khải không hiểu sao lại cuống cả lên, cho rằng cậu sẽ thành công câu Lục Huyền Âm đi, lại nghe cậu nói tiếp, "Tôi sắp trễ giờ học rồi."
"Liên quan gì tới tôi?"
Duệ Thư Bạch không nhịn được nữa, thẳng thừng cười ha hả, cười đến gập cả người xuống, cậu lách qua anh ta đến bên cạnh Lục Huyền Âm, ôm lấy cánh tay hắn, lại còn màu mè ngả đầu lên vai người ta, híp mắt, "Giới thiệu với anh, bạn trai của tôi.
Anh chắn xe không cho tôi lên xe, anh nói xem có liên quan tới anh không?"
Đàm Khải: "..."????
Anh ta sững người, không tin cái gì mình vừa nghe vừa thấy, lạch cạch quay sang bạn mình, tỏ vẻ: Gì cơ?
Lục Huyền Âm thật hết chỗ nói, nhưng vẫn phối hợp với cậu, gật đầu, "Bạn trai tớ."
Đàm Khải ngơ ngác, "Các người...!các người...!Cậu...!Cái người mà cậu nói muốn theo đuổi, là cậu ta?"
Duệ Thư Bạch nghe nói Lục Huyền Âm muốn