Chiều hôm sau, xe của công ty vận tải đến, Duệ Thư Bạch nhìn một lát xác định không thiếu không quên thứ gì sau đó xoay người đi xuống.
Dưới sân, quản lý của chung cư đợi cậu.
Sáng sớm cậu đi gặp quản lý thông báo việc mình chuyển nhà.
Căn nhà ở đây cậu đã mua, giờ nếu muốn trả lại thì hơi rắc rối nên đành giữ lại, quản lý cũng dễ nói chuyện, chìa khóa nhà giữ giúp cậu, sau này nếu muốn về thì gặp ông, còn không thì ông cũng không động vào.
Duệ Thư Bạch cảm ơn ông sau đó bắt xe đến nhà mới.
Cảm giác vô hưng phấn khiến cậu không thể không tưởng tượng chút ít.
Ví dụ như, lúc Lục Huyền Âm thấy mình thì sẽ thế nào?
Thật thích quá đi.
Cậu không cảm thấy bản thân thích một người đàn ông là có gì đáng xấu hổ, bởi vì thực tế cậu chính là như vậy.
Duệ Thư Bạch vốn không thích con gái.
Cậu nhận ra tính hướng thật của mình lúc cậu đang học cấp 3.
Lúc đó cậu cũng như bao người cùng giới khác, quen một cô bạn gái, nhưng cuối cùng cũng chia tay, vì cậu phát hiện so với con gái, cậu lại có hứng thú với con trai hơn.
Xem bọn họ học hành, chơi thể thao, thậm chí ngồi nói chuyện cũng khiến cậu xao động lạ thường, lúc đó cậu cảm thấy bản thân mình khác lạ rồi, rồi dần dần cậu cũng hiểu, theo tuổi trưởng thành, cậu biết rõ thứ mình muốn là gì, những thứ cảm xúc dao động thuở đầu kia cũng không còn, cậu biết rõ, mình vẫn bình thường như bao người khác, chỉ có điều, cậu thích người đồng giới mà thôi.
Lúc cậu nói chuyện với mẹ, mẹ cậu thẳng thừng mắng cậu còn nhỏ, không hiểu gì, không được suy nghĩ lung tung.
Duệ Thư Bạch nhớ lại, lúc đó cậu nói thế nào nhỉ...?
Hình như là...!
"Con không suy nghĩ linh tinh, mẹ, con sắp 18 tuổi rồi, không nhỏ đến mức không phân biệt được cảm giác của mình.
Con hứa với mẹ, bây giờ con sẽ không làm chuyện gì cả, chuyên tâm học hành thi đậu Đại học, còn chuyện đó, con sẽ dùng khoảng thời gian còn lại chứng minh cho mẹ thấy: con không có vấn đề gì cả."
Lúc xe dừng lại là cậu cũng thoát khỏi dòng ký ức.
Quản lý dẫn cậu và nhân viên vận chuyển tới nhà, mọi việc xong xuôi liền giao chìa khóa nhà cho cậu.
Duệ Thư Bạch chỉ để người mang hành lý vào, còn bên trong cậu tự mình sắp xếp.
Nhìn căn nhà rộng rãi trước mắt cậu thích thú không thôi.
Ở đối diện với Lục Huyền Âm, chỉ cách nhau một cái sân và bồn cây cảnh, nghĩ đến đó Duệ Thư Bạch kìm lòng không được nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cửa nhà bên kia đóng chặt, không có ánh sáng, rõ ràng là người chưa về, thế nhưng cậu cũng cảm thấy phi thường thỏa mãn.
Đây là lần đầu tiên cậu thích một người như vậy, dù chỉ gặp dăm ba lần, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác như đã biết nhau từ sớm.
Cậu muốn ở cạnh người đó, muốn đến chết được.
Dọn dẹp đồ xong thì mặt trời đã đỏ hồng.
Ngôi nhà này vị trí không tệ, dù sáng sớm hay chiều tối thì đều rực sáng.
Duệ Thư Bạch tranh thủ ra ngoài mua ít đồ.
Siêu thị cũng gần đây, đi bộ chừng 10 phút là tới.
Cậu đẩy xe mua ít bánh ngọt, hoa quả cùng vài thứ linh tinh dành khi buồn chán.
Tính tiền xong lại nhanh chân chạy về nhà, tắm rửa thay đồ sạch sẽ, hương thơm thanh mát từ trên người tản ra xung quanh làm cậu rất hài lòng, đồng hồ điểm 5h50.
Đi tới bên của nhìn qua mắt mèo, quả nhiên, cửa sổ nhà đối diện hắt ánh đèn, trong lòng cậu cũng sáng bừng.
Ngồi trên ghế nhẩm chừng một lát, sau đó cầm túi trên bàn, mở cửa ra ngoài.
Xuyên qua sân trước, lách qua bồn cây, cậu cảm giác cứ một bước lại một bước gần Lục Huyền Âm hơn, tim cậu không theo khống chế mà đập nhanh hơn.
Cuối cùng cũng dừng lại.
Nhìn cánh cửa khép chặt trước mặt, cậu hít sâu sau đó giơ tay gõ cửa.
Duệ Thư Bạch không kìm được nụ cười bên môi.
Cạch một tiếng, cửa mở ra, Duệ Thư Bạch ngẩng đầu nhìn, sau đó cả khuôn mặt thoáng cái đỏ bừng.
Người trước mặt dường như vừa tắm xong, trên người còn hơi nước ẩm ướt, áo tắm trên người có vẻ lỏng lẻo lộ ra da thịt rắn chắc đẹp đẽ, mái tóc rũ xuống có vài giọt nước đọng lại, ngũ quan lạnh lùng lại vô tình cố ý thêm vài phần quyến rũ.
Cậu nhất thời líu lưỡi, quên mất bản thân muốn nói cái gì.
Hương thơm nam tính cứ quay quẩn quanh mũi cậu làm cậu không cảm nhận được mùi gì nữa.
Lúc lâu sau, cậu nghe Lục Huyền Âm lên tiếng: "Duệ Thư Bạch?" Âm thanh kia có chút nghi hoặc.
Lúc này cậu mới tỉnh táo, chớp mắt, "A, ngài Đại tá? Trùng hợp vậy? Ngài ở đây sao?"
Tai cậu còn nóng bừng, ấy vậy mà miệng lưỡi nhanh nhẹn nói không chớp mắt.
Tiểu nhân dưới đáy lòng mắng một câu giả vờ giả vịt, thế nhưng khuôn mặt cậu ngoài vẻ bất ngờ ngoài ý muốn thì chẳng còn gì nữa.
Lục Huyền Âm cau mày, "Sao cậu lại ở đây?" Không hiểu thế nào, Lục Huyền Âm cảm thấy trùng hợp thế này lại có chút kỳ lạ, nhưng hắn nghĩ thêm lại cảm thấy không thể nào.
"Tôi chuyển nhà, ha ha.
Cái này tặng anh, sau này chúng ta là hàng xóm rồi, giúp đỡ lẫn nhau ha?"
Vừa nói cậu vừa ra hiệu về căn nhà phía sau cho Lục Huyền Âm xem.
Lục Huyền Âm bất giác đưa tay nhận cái túi kia, sau đó nêu vấn đề, "Sao cậu lại chuyển nhà? Nơi này không rẻ, cậu mua hay thuê?"
Duệ Thư Bạch thầm trợn mắt.
Sao ai cũng hỏi cái chuyện này thế?
"Chuyện này có chút dài, nói chung là tôi có ít chuyện cần làm.
Nơi này đúng là không rẻ, nhưng tương lai chắc chắn sẽ mắc hơn, vậy nên tôi mua trả góp luôn."
Vừa nói cậu vừa liếc nhìn cần cổ cùng mảng da trước ngực của Lục Huyền Âm.
Như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Lục Huyền Âm không tiếng động giơ tay kéo lại cổ áo.
Duệ Thư Bạch: "..." Keo kiệt!
"Tặng đồ xong rồi, anh làm việc đi, tôi trở về đây, tạm biệt."
Nói xong chạy mất, đề phòng đối phương quẳng ra thêm