Hai mươi tám
Nhưng mà cái sự khen ngợi, khoe khéo con dâu tương lai ấy của bà Nhan lại gây ra một chút phiền phức nho nhỏ cho Cần Thư.
Ở cái thời đại giàu sang phú quý phong lưu này, đi lại ăn mặc hay nơi ở đều có thể trở thành mục đích theo đuổi sự tao nhã lịch sự phong cách ngời ngời. Nên sau khi bà Nhan tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ, giới thiệu ba món rau dưa muối tương kia ra mắt, đã khiến cho toàn bộ nữ giới quý tộc ở kinh thành bị chinh phục và rung động.
Muốn ăn món ăn tao nhã đó, phải biết xin xỏ một cách tao nhã. Các nữ quyến có mối quan hệ thân thiết thì ngỏ lời nghe ngóng những sở thích của Đường Cần Thư, rồi tự tay chấp bút viết thư xin được tặng một vài, kèm theo đó là dâng tặng cô những cuốn tạp lục truyền kỳ chuyện lạ ở huyện phủ các nơi.
Thật ra đâu có cần như thế? Đường Cần Thư cũng không để ý mấy chuyện này lắm, nhưng cô cũng biết, phàm là con gái thế gia đều có kiểu cách điệu bộ ra vẻ như vậy với những chuyện được coi là thanh cao tao nhã - tại vì thứ mà khiến họ cảm thấy vinh dự, phải là chính chủ nhân công thức nấu ăn đó tự tay viết ra tặng mình kia. Thế nên cô cũng ráng mà kiên nhẫn viết thư trả lời kèm theo mấy tờ công thức nấu ăn.
Một tờ, hai tờ, không sao cả. Mười tờ, tám tờ, thôi thì vẫn còn chịu được. Cơ mà chờ đến tờ thứ bốn mươi lăm không khác gì "chép phạt", cô bắt đầu hết chịu nổi.
Một tờ công thức nấu ăn chỉ có vài trăm chữ. Nhưng mà chép đi chép lại như chép phạt như thế thì cũng khiến người ta phát khùng lên đó. Lại đúng dịp tháng chạp cuối năm, kết toán nha môn vẫy gọi, ngày ngày kiểm tra sổ sách tính toán nhập kho đã khiến cho cổ tay sắp liệt tới nơi, lại còn phải "chép phạt" công thức nấu ăn thế, cô sắp phát điên tới nơi rồi.
Cô bắt đầu nghiêm túc nghĩ xem có nên tìm thợ thủ công để khắc bản in giúp mình không, mặc dù là thợ khắc bia đá thôi, nhưng tạm chấp nhận vậy, chỉ cần có một bản in thô sơ để cô có thể tự in ra nhiều bản là được.
Cơ mà huyện Đào Nguyên không có thợ lành nghề khắc bản in. Cô thử tự khắc, càng là không làm được.
Đang định chấp nhận cái ý tưởng ngu xuẩn này thất bại mà lủi thủi về viết tay, Nhan Cẩn Dung lại chạy đến hớn ha hớn hở đưa tặng cô một con dấu gã tự tay khắc lấy.
Con dấu của Phù Dung công tử đó, cực kỳ hiếm cực kỳ quý. Tiếc là không có nguyên liệu đá tốt, chỉ có thể dùng các miếng gỗ lập phương nhỏ... Nhưng con dấu vẫn được trang trí thiết kế rất khéo léo tinh vi, mặt gỗ được khắc sắc nét mịn màng, vừa có mỹ cảm thẩm mỹ vừa đạt mỹ cảm thư pháp.
Ấn trên giấy rồi ngắm nghía hồi lâu, bỗng cô nghĩ ra, thật ra mình cũng biết làm mà. Mặc dù không làm được chất lượng đẹp đẽ như thế mà thôi.
Điêu khắc nguyên một bảng to để in nguyên tờ thì khó, nhưng khắc con dấu thì dễ mà. Mỗi con dấu là một chữ, chỉ có vài trăm chữ mà thôi, khắc xong xếp hàng chỉnh tề rồi sử dụng phương pháp dập văn bia để in vài trăm tờ hướng dẫn nấu ăn là được đúng không? Nếu quy định sẵn kích thước con dấu, thợ mộc bình thường cũng cắt sẵn khối gỗ được đúng không?
Trước giờ cô vẫn luôn là người thích bắt tay vào tự làm. Cứ để ý việc chỉ mỗi chuyện nấu ăn ra sao nguyên liệu thế nào, cô cũng phải mày mò tìm ra cách chế biến làm sao để đạt được sắc hương vị ở mức độ cao nhất, là đủ biết óc sáng tạo và cần cù của cô rất mạnh.
Thế nên cho dù đang là kỳ kết toán cuối năm bận tối mặt tối mũi đi nữa, cô vẫn chạy tới nhờ thợ mộc cưa sẵn chuẩn bị sẵn nguyên liệu mình cần, đủ để xếp đầy một trang giấy. Chờ hết đợt bận rộn sổ sách xong xuôi, cô mới hào hứng vô cùng mà bắt tay vào thực hiện ý tưởng của mình, bắt chước cách khắc con dấu dập chữ lên giấy. Để có thể tối ưu hóa, cô còn thử dùng nhiều nguyên liệu khác nhau, cuối cùng mới chọn phương thức dùng miếng trúc ở giữa các hàng con dấu để cố định các chữ, rồi lúc ấy mới hớn hở mang ra nhờ các đồng liêu của mình hỗ trợ.
Ở triều Đại Yến này, văn nhân hoàn toàn không dễ dàng, nghề nào cũng phải biết, thế nên chỉ khắc con dấu thôi vẫn còn dễ lắm. Mấy đồng nghiệp thân thiết với nhau thì chia mỗi người một phần năm cái tám cái về khắc chữ. Riêng Nhan Cẩn Dung nhận thầu ba mươi lăm con dấu, chỉ mất hai hôm là mấy trăm con dấu đã làm xong. Sau đó chữ nào vào chỗ đó, cố định bằng thẻ trúc, rồi dùng phương pháp dập văn bia, chỉ trong chốc lát là đã in được một tờ.
Nhan Cẩn Dung bấy nay vẫn chưa biết cô bận bịu mấy hôm nay để làm cái gì, chỉ coi như là đứng ngoài xem náo nhiệt. Chờ đến lúc thành quả xuất hiện, gã mới phì cười ha hả không ngớt.
Quả thực là... Khắp tờ giấy là vô vàn con chữ méo mó không đều, kiểu dáng lộn xộn, tuy ban đầu quy định chỉ dùng thể chữ khải nhưng cuối cùng thể chữ gì cũng có, kích thước cũng lớn nhỏ không giống nhau. Đấy quả thực là...
... Quả thực là kinh khủng!
Bỗng gã đứng phắt dậy, mặt tái mét sợ hãi!
"Biểu ca?" Đường Cần Thư bị gã dọa cho giật bắn mình.
"Cái... cái... cái này... muội học ở đâu ra thế?" Nhan Cẩn Dung tóm lấy tay áo cô lắp bắp hỏi.
Đường Cần Thư nghe vậy càng thêm ngơ ngác. "Muội tự nghĩ ra. Tại vì... tại vì muội lười chép công thức nấu ăn mà!"
Nhan Cẩn Dung hít sâu một hơi, vẻ mặt tái mét cuối cùng cũng trở lại hồng hào, rồi nhìn biểu muội nhà mình không biết nói sao.
Nghĩ ra! Hẳn là tự nghĩ ra! Cô có biết cô vừa nghĩ ra một thứ quý giá cực kỳ hữu ích và có thể để lại công tích muôn đời không hả!!!
Cả người gã bắt đầu nổi da gà dựng tóc gáy.
Ở triều Đại Yến này, bản khắc in sách đã tồn tại từ rất lâu, nhưng bản khắc in sách cực kỳ đắt tiền và khó chế tạo, riêng việc đào tạo thợ mới đã không dễ dàng. Cả một bản khắc chỉ cần hỏng một chữ thôi là vứt bỏ phải làm mới. Thế nên cho tới giờ đa phần sách bán đều là chép