Edit: Louis
Beta: Nê
Trên đời có một loại người, chung quy ở chung với nhau là một chuyện trói buộc.
Cũng như Quyền Tứ gia lúc này.
Chỉ tay lên ánh trăng, anh mở miệng mắng, trong lòng nghẹn đến cùng cực, lại tức giận đến nói không nên lời. Nhìn đi, đây không phải là ông trời muốn trêu chọc anh sao? Đêm tân hôn lại đem đến ‘kinh hỉ’ lớn như vậy. Nhưng ‘kinh hỉ’ không muốn tới cũng đã tới, cho dù Quyền Tứ gia có hoang đường đến cỡ nào cũng không thắng nổi sự toàn năng của bà dì cả.
Ánh mắt u ám nhìn xuống dưới, cho dù hiện tại trong lòng anh đang có từng đám lửa nhỏ, anh cũng chỉ có thể thành thành thật thật mà vén quần lên, thắt lại dây lưng, nghẹn đỏ mặt ngồi trên ghế mây. So với anh lúc này, cô còn chật vật hơn, say hơn cả anh, thần sắc hoảng hốt, cô nhanh chóng đứng dậy, đi nhanh vào trong phòng.
Đừng thấy nơi này tuy nhỏ, nhưng về các phương diện sinh hoạt đều đầy đủ cả.
Anh còn có thể làm gì bây giờ? Chỉ có thể đi tắm cho cô dâu mới của mình thôi.
Trước đó, anh đã ra ngoài gọi điện thoại, chưa đầy mười phút, trợ lý Tôn đã đưa đến tất cả những thứ cần thiết để xử lý vấn đề dì cả. Ngay lúc này, bọn họ mới biết được những người bên ngoài đang tìm cô dâu chú rể, tìm đến mức da tiêu thịt run, long trời lở đất. Sắc mặt Quyền Thiếu Hoàng không thay đổi, tuỳ ý phân phó vài câu, đợi sau khi trợ lý Tôn rời đi, anh liền đưa người phụ nữ nhỏ bé đang choáng váng này vào phòng tắm, cẩn thận tắm rửa cho cô.
Nghiêm túc mà nói, một người đàn ông như Quyền Thiếu Hoàng, đời này của anh đã quen với việc có người hầu hạ, nhưng tại nơi này của Chiêm Sắc, anh lại vô cùng vui vẻ mà làm những việc này. Lúc này anh ôm Chiêm Sắc tới phòng tắm, nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô dưới ánh đèn rực rỡ, kỳ thực cô đã say rồi. Người cô mềm mại như không có xương cốt, càng không nói đến, cô ngoan ngoãn tuỳ theo anh, so với người luôn nhanh mồm dẻo miệng lúc bình thường khác nhau vô cùng.
Chẳng trách lúc nãy ở bên ngoài, lại phối hợp nghe lời anh như vậy, thì ra là…?
Suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu, trong lòng Quyền Tứ gia lại bất giác có chút tức giận, nghĩ đến anh là một người đàn ông có khí phách mạnh mẽ, muốn thuần phục một cô gái lại phải nhờ đến rượu và hoa Y Lan, đây là một đả kích mạnh đối với lòng tự trọng của đàn ông.
Nhưng mà lúc say rượu như thế này, cô lại vô cùng ngoan ngoãn, so với lúc cô còn tỉnh táo đáng yêu hơn rất nhiều lần. Kết quả là anh tắm rửa cho cô nhưng cũng chiếm được không ít chỗ tốt. Mặc dù anh là đàn ông, nhưng cũng biết phụ nữ khi đến tháng không thể tiếp xúc với nước lạnh. Sau khi điều chỉnh nhiệt độ nước, hai người vừa vặn đứng dưới vòi hoa sen, anh đặt thân thể mềm mại của cô trước người mình, cẩn thận tắm rửa, sợ cô trượt xuống, không tỉnh táo sẽ gây nên phiền phức.
Đừng nói, đầu óc Chiêm Sắc lúc này có vài chỗ mất khống chế.
Mọi người đều biết, hoa Y Lan mang ý nghĩa thuần khiết, không dính tạp chất, có tác dụng giảm bớt tâm lý nặng nề và làm người ta mong muốn chuyện đó nhiều hơn. Trên thực tế, tác dụng của chúng lại không được thần kỳ như lời đồn đãi. Nhưng nơi này có quá nhiều hoa Y Lan, hơn nữa trong tiệc cưới lúc nãy cô cũng uống rất nhiều rượu, hai thứ này kết hợp lại cũng đủ lấy đi tâm trí của cô.
Ngay khi làn nước ấm dội xuống, bộ não hỗn loạn của cô trở nên tỉnh táo hơn.
Chiêm Sắc rùng mình, cô ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Quyền Thiếu Hoàng, trong lòng nhịn không được có chút run rẩy.
Vừa rồi, trên chiếc ghế mây phía dưới giàn hoa Y Lan, bản thân mình lại không chịu nổi sự trêu trọc của anh, càng thêm phần xấu hổ, cô càng uể oải hơn. Cảm giác đó khiến cô như bị bỏ bùa mê. Khẩn trương, hưng phấn, chờ mong, lại không có nửa điểm kháng cự, nếu không phải dì cả đang đến thăm, cô biết bản thân hôm nay thế nào cũng xấu hổ trước mặt anh một lần nữa.
Chiêm Sắc, mày thật là không chịu nổi nữa mà!
Tại sao cô lại không thể trốn thoát được?
Thật là đáng sợ. Cũng giống như mấy lần trước, cô luôn không chịu nổi những thủ đoạn của anh. Nếu không phải dì cả đến thăm, cuối cùng cô sẽ giống như lời anh nói, cầu mong anh muốn mình. Mà điều tồi tệ nhất chính là, thủ đoạn của anh càng cao thì tâm trạng của cô càng tồi tệ, càng thêm rối rắm, phiền muộn. Làm thế thân cho người khác đã đủ nghẹn khuất rồi, tại sao lại bắt cô đánh mất nguyên tắc và tôn nghiêm của mình? Cái tên họ Quyền thối tha này, tại sao anh lại dùng nhiều thủ đoạn cho chuyện đó như vậy, một hai phải làm cho cô vứt hết áo giáp mà cầu xin anh tha mới vừa lòng.
“Lại nghĩ cái gì?”
Hơi nóng từ vòi sen bốc hơi lên, hai người dựa vào nhau, hai thân thể trần trụi dựa vào nhau, mỗi người đều mang tâm tư riêng.
“Không có gì.”
“Còn nói không có gì.” Thấy vẻ mặt phụng phịu không nói gì của cô, Quyền Thiếu Hoàng hơi bối rối. Cúi đầu, tầm mắt rơi trên khuôn mặt hồng nhuận của cô, càng cảm thấy cô khi uống rượu xong lại thêm nét yêu kiều, đáng yêu hơn. Lòng bàn tay xoa lên hai má của cô, gương mặt phấn nộn, xúc cảm vô cùng mềm mượt trên tay khiến anh vô cùng hưởng thụ, nhịn không được liền trêu chọc một câu.
“Không muốn đến đây? Thất vọng rồi? Chiêm Tiểu Yêu, em mắc nợ anh.”
Một kẻ lưu manh khi nói ra cũng toàn những lời lưu manh, nếu nói bình thường cũng không có gì, nhưng nói ra ngay lúc này lại đâm trúng tim đen của Chiêm Sắc, cảm thấy bản thân đã hoàn toàn bại lộ trước mặt anh, huỷ đi tôn nghiêm của bản thân không còn xót lại gì cả.
Nói trắng ra, mắc nợ là giả, còn không phải nói cô tiện sao?
Tiện? Lại nghĩ, cô cảm thấy có chút… Không thể tha thứ cho bản thân.
Sống lưng cứng đờ đứng dưới vòi sen, Chiêm Sắc không tránh tay anh, cũng không có bất kỳ động tác gì, hàng mi còn vươn nước mắt run vài cái, nâng lên nhìn anh chằm chằm, giọng nói không chứa bất kì cảm xúc nào.
“Quyền Thiếu Hoàng, anh thắng!”
Anh thắng? Quyền Thiếu Hoàng khó hiểu nhăn mày lại, nhìn chằm chằm hai gò má vì say nên đỏ bừng của cô, chậm rãi di chuyển xuống, nhìn vào đôi môi đang chu lên của cô, trái tim lại đập chậm một nhịp, giọng nói hiếm khi dịu dàng.
“Chiêm Tiểu Yêu, đầu óc em bị hỏng rồi?”
Bị hỏng? Đúng là nó bị hỏng thật rồi.
Chiêm Sắc lúc này vô cùng uể oải, bất đắc dĩ và bực bội, nhưng thân thể lúc này lại không có sức. Cái loại cảm giác này giống như một bên là lửa, một bên là băng sơn. Thân thể ở một bên, lí trí lại ở một bên, trạng thái mất kiểm soát này khiến cô muốn phát điên. Cô cắn mạnh vào môi, đứng thẳng người, bàn
tay trượt từ tay anh vuốt ve đến trên người, khoé môi nở nụ cười tự giễu.
“Anh nói đúng, đây chẳng phải là thứ anh muốn thấy sao? Tôi thực sự không hiểu, tại sao anh lại thích chà đạp lên tự tôn của người khác như vậy? Hiện tại anh vui không, tôi thừa nhận tôi không thể chống cự được mị lực của anh, được chưa? Tôi cũng không phải là thua không dậy nổi, chẳng qua là tôi mắc nợ anh, lần sau có thể làm nhanh hơn được không, đừng dùng thủ đoạn để chinh phục phụ nữ, hành vi đó vô cùng rác rưởi.”
“Chiêm Tiểu Yêu!”
Quyền Thiều Hoàng nhướng mày, nghiến răng nghiến lợi đánh gãy lời nói của cô: “Em nghĩ cái quái gì vậy?”
Chiêm Sắc ngẩng đầu lên, bất chấp cho nước rơi đầy cổ và mặt, giễu cợt nhìn anh.
“Như thế nào, tôi nói không đúng sao?” Nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang giấu đi vẻ khinh thường của cô, Quyền Thiếu Hoàng khó thở làm cho hầu kết của anh trượt lên trượt xuống. Ánh mắt anh trở nên u ám, bàn tay to lớn đang đặt trên hai má của cô bỗng di chuyển xuống phía dưới hai tấc, bóp chặt cổ cô, đem những bực bội, cáu giận trong lòng biến thành đòn tấn công mạnh mẽ.
“Tốt lắm! Chiêm Tiểu Yêu, anh thật không nhìn lầm loại người như em.”
Cổ bị kẹp chặt, Chiêm Sắc cau mày “ưm” một tiếng, há miệng muốn nói cái gì đó, song lại ngậm chặt miệng lại.
Sự ẩn nhẫn của cô khiến ngọn lửa trong mắt Quyền Thiếu Hoàng càng thêm mạnh mẽ, thế nhưng lực lại nới lỏng vài phần.
“Muốn nói cái gì thì nói, đừng có mẹ nó cứ ấp a ấm úng!”
Dưới ánh mắt u ám của anh, Chiêm Sắc cảm thấy rất căng thẳng. Lúc này, bụng dưới của cô lại như bị thiêu đốt, cho dù đang đứng dưới vòi sen, nhưng vẫn hơi miệng đắng lưỡi khô. Tuy đầu óc còn một chút tỉnh táo, nhưng dưới tác dụng của rượu trong hôn lễ cùng với sự kích thích của hoa Y Lan, cả người cô đều cảm thấy khó chịu, nửa say nửa tỉnh.
Dưới tình huống này, cô còn có thể nói gì.
Cơ thể cô tê dại, tay chân mềm nhũn, chỉ muốn lăn xuống giường ngủ một giấc thật ngon.
“Tôi muốn nói, tôi không cần tắm nữa, cảm ơn!”
Lời nói mới lạ lại khách sáo như vậy, có chỗ nào giống như vợ chồng mới cưới đâu cơ chứ?! Rơi vào tai của Quyền Tứ gia, anh lại cảm thấy đây là kết quả của việc anh quá tốt bụng, quá bao dung với người phụ nữ này. Nhìn vẻ ngoài khó chịu của cô, thật giống như anh đang cưỡng bách cô vậy, còn cô thì hoàn toàn không có một chút tình nguyện nào.
Anh có làm như vậy sao?
Vị này ắt hẳn đã quên rằng, vốn dĩ chính là anh cưỡng bách người ta. Trong lòng càng thêm tức giận, anh kéo chiếc khăn tắm to bên cạnh bọc lấy người cô lại sau đó liền đi nhanh ra ngoài. Anh ném cô xuống giường lớn, anh không kịp nghĩ tới cô còn đang có dì cả đến thăm, chưa kịp sấy tóc, càng chưa kịp suy nghĩ vì sao lửa giận của anh lại lớn như thế, tay anh bóp chặt cằm cô, ngón tay cái miết lấy môi cô.
“Chiêm Tiểu Yêu, em cho rằng mọi chuyện đã xong rồi?”
“Anh muốn thế nào?” Chiêm Sắc bị buộc phải đối diện với anh.
“Phía dưới không được, còn ở đây thì sao?”
Trong lòng cô khó chịu đến nghẹt thở, Chiêm Sắc trợn tròn mắt, gắt gao nhìn anh chằm chằm.
Hai mắt của Quyền Thiếu Hoàng sắc bén, lạnh lùng và tàn nhẫn, sự căm ghét mà thỉnh thoảng cô nhìn thấy được từ trong mắt anh lại càng mãnh liệt hơn, cảm giác như là hận không thể đâm vào tận xương cốt của cô mới cam tâm, hận ý đó có thể đem so sánh như ác ma bước ra từ địa ngục cũng không quá.
Nhưng tại sao anh lại hận cô?
Chẳng lẽ vì cô có khuôn mặt giống với bạn gái cũ của anh, lại không phải là cô ấy, không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng anh, dẫn tới anh nhìn mình càng thấy khó chịu, buông xuống lại cảm thấy không thoải mái, mới có thể lúc buồn lúc vui, tâm tình bất định?
Đã quen với việc phân tích, cô cũng luôn tin tưởng khả năng phân tích của mình. Vì thế, cô cười lạnh hai tiếng.
“Quyền Thiếu Hoàng, anh đã đồng ý với tôi rồi, đều là nói dối hả? Anh muốn cưỡng ép tôi, đừng trách tôi không cho anh mặt mũi.”
Oán hận xuất hiện trên gương mặt cô, Quyền Thiếu Hoàng bóp chặt cổ cô, chân mày anh cau lại, biểu tình lạnh lẽo như hận không thể lột da rút xương cô vậy. Nhìn nhau thật lâu, anh đột nhiên cười lạnh một tiếng, ngón tay xoa xoa đôi môi đang run rẩy của cô, chậm rãi đứng thẳng dậy, kéo khăn tắm trên người xuống, phủ lên mặt cô.
Khi đàn ông không nói gì mới là đáng sợ nhất.
Chiêm Sắc vẫn luôn biết Quyền Thiếu Hoàng tàn nhẫn, nhưng hôm mới mới chân chính nhìn ra điều đó.
Thân thể cô không thể cử động, dưới sự kiềm chế mạnh mẽ của anh, tầm mắt không thể không nhìn anh. Hiện tại, anh đang gần sát bên môi cô, mang theo lực công kích vô cùng nguy hiểm, trong lòng cô cảm thấy mình bị sỉ nhục đến cực điểm.
Muốn mắng anh nhưng cô không thể mở miệng.
Cô muốn quay mặt đi, nhưng đầu lại bị anh khống chế.
Đôi mắt anh hung tợn nhìn chằm chằm, hô hấp của cô càng thêm dồn dập, đại não dường như thiếu dưỡng khí. Hiện tại nghĩ đến mới phát hiện, thường ngày anh hay cợt nhả xem như còn có thể ở chung. Bây giờ sắc mặt anh lạnh lùng, không nói lời nào thật sự quá đáng sợ.
Hai người giằng co, không ai nói câu nào.