Edit: Louis
Beta: Kim
Hời hợt liếc mắt một cái, cô lẳng lặng ngồi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trong lòng chậm rãi suy nghĩ về vấn đề của bản thân, cũng chẳng hề phát hiện người đàn ông kia đang nhìn cô chằm chằm, cũng không phát hiện trong phòng ngủ lặng ngắt như tờ có chút quái dị. Mãi cho đến khi Quyền Thiếu Hoàng sấy khô mái tóc dài của cô rồi lại ôm cô vào giữa giường lớn, cô mới tỉnh táo lại.
Cô trừng mắt nhìn thân hình cao lớn của người đàn ông đang đè lên người mình, sửng sốt.
“Anh muốn làm gì?”
“Chiêm Tiểu Yêu—” Quyền Thiếu Hoàng cười nhạo một chút, thân thể gắt gao đè lên người cô, hai tay không bỏ qua mà ôm lấy má cô, “Anh còn tưởng em đang mộng du.”
Giọng nói trêu ghẹo của người đàn ông không giống vẻ lạnh lùng, dữ tợn vừa rồi, đôi tay lại theo thói quen không còn quy củ. Buông mặt cô ra, hai tay trượt xuống đôi gò bồng nở nang trước mặt mà xoa bóp, vùi đầu ngậm xuống hai nụ hoa hồng hồng, chơi đùa một cách thích thú.
Đầu óc còn mê mê hoặc hoặc của Chiêm Sắc lập tức tỉnh táo lại, ngay lúc môi và lưỡi của anh đang trêu chọc, “ong ong” một tiếng, đẩy đầu anh lên.
“Quyền Thiếu Hoàng, tôi rất mệt.”
Lần này người đàn ông ngoan hơn, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt híp lại. Mặc dù lửa vẫn chưa dập xuống, nhưng vẫn xoay người nằm xuống bên cạnh cô, nói với giọng hằn học: “Được rồi, hôm nay tha cho em.”
Chiêm Sắc cảm thấy trong lòng thắt chặt, vội vàng kéo chăn đắp cho mình.
Nhìn cô như con tằm nhỏ co rụt vào trong chăn bông, Quyền Thiếu Hoàng mỉm cười nhào qua ôm lấy cô, không khỏi trêu chọc, “Em đã lên giường, còn nghĩ chạy đi đâu?”
Lo sợ dục vọng của tên vương bát đản này lại trỗi dậy, Chiêm Sắc nắm lấy chăn bông, nghiêm nghị hỏi: “Quyền Tứ gia, lời hứa của anh còn tính không?”
“Cái gì?”
“Hiệp ước sau hôn nhân đó? Chính anh đã viết ra. Anh đã nói rồi, chúng ta bây giờ đã là vợ chồng, đúng không? Anh phải cho tôi cơ sở để tin tưởng anh. Anh luôn không tuân thủ điều ước, anh muốn tôi giao tương lai của mình cho anh bằng cách nào?”
Mỗi câu mỗi chữ cô đều đanh mặt, nói vô cùng nghiêm túc.
Người đàn ông cười nhẹ, tâm trạng có vẻ rất tốt, anh đưa tay ra nâng thân hình nhỏ bé đã co rút của cô lên lần nữa, vòng tay qua cổ cô để cô gối lên, đè cô trên lồng ngực rắn chắc của mình, lòng bàn tay vỗ về sau lưng cô, nhẹ nhàng dỗ dành.
“Đều nghe em, anh sẽ không động vào em.”
“Hừ!” Chiêm Sắc lúng túng giãy dụa một chút, vốn dĩ muốn ngủ, nhưng bị anh ôm chặt như vậy, cả đầu đều tựa trên vai anh, cô cảm thấy hô hấp không dễ dàng. Được rồi, cô hoàn toàn không thể thoải mái khi ngủ cùng với đàn ông, làm sao mà ngủ cho được.
“Cái kia, buông tôi ra được không? Tôi không quen!”
Quyền Thiếu Hoàng nhếch môi, chiều chuộng vỗ lưng cô, “Từ từ sẽ quen. Từ nay về sau chỉ có thể ngủ như thế này.”
Cô nhíu mày, tay chân co duỗi cũng không được, nhưng cô không muốn tranh cãi với anh nữa. Rốt cuộc, anh cũng không quấn lấy bắt cô làm những điều đó tối nay, điều đó tốt hơn bất cứ việc gì khác. Hơn nữa, tiểu huynh đệ của anh còn đang giương cung bạt kiếm dưới kia, cô làm sao dám khiêu khích?
Nhắm mắt lại, cô rầm rì hai tiếng như một con mèo, nói một cách mơ hồ, “Được rồi. Ngủ ngon.”
“Ngoan.”
Người đàn ông cúi đầu, một nụ hôn lại rơi xuống trên trán cô, “Ngủ ngon.”
Đêm còn dài, lửa tình cũng chưa được thắp…
Chiêm Sắc bất lực nép mình trong vòng tay anh, tự do bị hạn chế bởi sự thống trị của anh, không biết từ bao giờ, cô đã chậm rãi chìm vào giấc ngủ…
Vào đêm tân hôn đầu tiên của họ, sau khi ‘mất hồn’, cô suy nghĩ cẩn thận một sự thật— cô đã ngủ cùng người đàn ông này trên một chiếc giường, cô thực sự đã kết hôn.
*
Cuộc sống giống như một ván cờ và đòi hỏi người chơi phải cẩn thận.
Khi Chiêm Sắc tỉnh dậy vào ngày hôm sau, nhớ lại đám cưới ngày hôm qua, cô có cảm giác như một giấc mơ. Nhưng bây giờ nếu cô đã nghĩ thông suốt, cô sẽ không còn lo lắng nhiều nữa. Con đường phía trước, chỉ cần có thể đủ khôn ngoan để giữ cho trái tim luôn tỉnh táo, cô sẽ không bao giờ bị tổn thương.
Về phần cô và Quyền Thiếu Hoàng. Ba phần thân mật, ba phần khoảng cách, ba phần theo lẽ thường, và một phần… Cô gọi đó là tùy ý. Sau khi trải qua chuyện này, cô chợt nhận ra một vấn đề. Thực tế, cô là một người theo chủ nghĩa bi quan. Nói một cách dễ hiểu, nó được gọi là “hãy chuẩn bị cho nguy hiểm trong thời bình”. Nói một cách khó hiểu, cô không có cảm giác an toàn và đã quen với việc lên kế hoạch cho điều tồi tệ nhất trong cuộc đời mình.
“Em ngủ thêm một lát nữa đi.”
Trước khi đi, người đàn ông thu xếp xong cho mình xong rồi in lên trán cô một nụ hôn chia tay theo lẽ thường.
“Ừ, chú ý an toàn.”
Không mở to mắt, cô thì thầm. Trải qua trận đuổi giết ngày hôm qua, cô thực sự cảm thấy cuộc sống của anh quá nguy hiểm, nếu không cẩn thận thì sẽ chết. Vì vậy, là vợ của anh, nhắc nhở là điều đương nhiên.
“Anh biết rồi.”
Đôi mắt người đàn ông hơi tối sầm, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào gối không mở mắt của cô, anh đưa tay ra xoa xoa vài cái, cuối cùng đứng thẳng người, sửa sang lại quần áo rồi bước đi.
Ngày hôm qua có chuyện lớn như vậy, cho dù hôm nay mới là ngày thứ hai tân hôn, anh cũng phải đi xử lý trước. Những người tấn công xe cưới ngày hôm qua, còn cả vụ án gián điệp 317 đang chờ xử lý, hơn nữa Bat còn đang ẩn náu trong bóng tối, từng thứ một, tất cả đều chất đống trước mặt anh, không có chuyện nào bớt lo hơn chuyện nào.
Anh đi rồi!
Không còn cặp đùi gác ngang cơ thể, không có cánh tay bóp eo, Chiêm Sắc cảm thấy cả người thoải mái, giấc ngủ này quá sảng khoái. Cô chìm vào giấc ngủ một lần nữa, khi tỉnh dậy mới phát hiện đã là mười giờ sáng. Không gian im lặng đến mức không có bất kỳ âm thanh nào. Một người, thực sự yên tĩnh. Cô duỗi người, đầu tóc rối tung bước xuống giường.
Mới được hai giây, cô nhận ra, mặc dù không động phòng nhưng cơ thể cô vẫn đau nhức như thường.
Trời ạ!
Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác bi thương.
Từ nay về sau, mỗi đêm Quyền Thiếu Hoàng sẽ ngủ cùng cô, mỗi đêm đều bị tra tấn vài lần, sau đó lại ôm cô vào lòng như một con gà nhỏ.
Đấm đấm cánh tay và chân xong, cô ngồi trước bàn trang điểm soi gương, chợt nhớ ra đêm qua tên vương bát đản đó sấy tóc cho cô lúc cơ thể còn đang trần trụi,
cô đỏ mặt không rõ lý do.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa phòng ngủ.
Cô dừng tay chải tóc, quay người lại nhìn thoáng qua.
“Ai thế?”
“Chiêm lão sư, là tôi!”
Nghe giọng nói, là trợ lý hôn lễ của cô, trợ lý Tôn.
Nhưng hôm qua đến đưa băng vệ sinh cũng hợp lý, hôm nay cưới xong rồi sao cô ấy lại đến đây?
Chiêm Sắc cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không vì thế mà mất đi lễ phép, nhanh chóng sửa sang quần áo, bước tới mở cửa phòng.
“Trợ lý Tôn, cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
Hai tay bắt chéo trước mặt, trợ lý Tôn mỉm cười nhìn cô với thái độ đặc biệt cung kính, “Chiêm lão sư, vừa nãy tôi ở bên ngoài, nghe thấy tiếng cô thức dậy nên gõ cửa, tôi muốn hỏi là bữa sáng cô định xuống nhà ăn hay ăn ở trong phòng?”
Bữa sáng?
Không đúng! Điều mà Chiêm Sắc quan tâm bây giờ không phải là bữa sáng, mà là vị trợ lý Tôn này, sao cô ấy vẫn còn ở đây?
“Trợ lý Tôn, hôn lễ… vẫn chưa kết thúc sao?”
Nhấp miệng cười, trợ lý Tôn rũ mắt xuống, “Chiêm lão sư, thật ra tôi là… Người của Tứ gia!”
Người của Tứ gia?
Chiêm Sắc giật mình, miệng cứng đờ không nói nên lời. Xem ra Tứ gia có rất nhiều phụ nữ!
Nhận thấy câu nói này của mình rất dễ khiến cô hiểu lầm, trợ lý Tôn xấu hổ, nhanh chóng đỏ mặt giải thích, “Chuyện đó, tôi không nói rõ… Ý tôi là, tôi là thành viên của ZMI. Hôn lễ giữa cô và Tứ gia đều là ngài ấy giao cho tôi đi làm. Thứ nhất là mua đồ cưới, hai là bảo vệ an toàn cho cô. Hiện tại Tứ gia muốn tôi tiếp tục đi theo cô.”
Sau vài câu nói, Chiêm Sắc cơ bản hiểu được ý của cô ấy.
Cô ấy là thành viên của cơ quan ZMI, không phải phụ nữ của Quyền Thiếu Hoàng. Cô lại cảm thấy buồn cười khi nghĩ đến phản ứng vừa rồi của mình. Có vẻ như tên họ Quyền kia trong lòng cô thực sự là một tên cặn bã trăng hoa, cho nên cô mới có phản xạ có điều kiện như vậy.
Tất nhiên, về suy nghĩ này, cô không nói với trợ lý Tôn.
Mặc dù Chiêm Sắc không muốn có người khác theo bên cạnh chút nào, nhưng nguy hiểm ngày hôm qua đã nhắc nhở cô rằng những người đó đang muốn đối phó Quyền Thiếu Hoàng, như vậy, với tư cách là vợ trên danh nghĩa của Quyền Thiếu Hoàng, những người đó sẽ đánh chủ ý lên cô cũng không có gì lạ. Cho nên cô không từ chối lòng tốt của trợ lý Tôn, để cô ấy đi theo mình.
Tuy nhiên, điều mà cô không ngờ là vị trợ lý Tôn này không chỉ sắm sửa đồ cưới hoành tráng mà còn có mười tám thứ võ nghệ tinh thông, trợ lý Tôn tên là Tôn Thanh. Còn về việc đó có phải là tên thật của cô ấy hay không, Chiêm Sắc không biết. Chỉ biết rằng những ngày sau đó, cô thực sự bị trợ lý Tôn làm cho sợ ngây người. Cô ấy sẽ lo cho cô từ quần áo, thức ăn, nơi ở, hơn nữa còn cùng cô đương đầu với bất cứ trường hợp nào. Cô ấy có thể lái xe, đánh nhau, nói tất cả các loại ngôn ngữ, cô ấy có thể làm tất cả những điều mà các nữ đặc vụ có thể làm. Điều quan trọng nhất là trong đầu cô ấy còn có một tấm bản đồ Thủ đô, đối với người mù đường như cô thì đây là một loại cảm giác vô cùng yên tâm.
Thật tiếc khi một cô gái xinh đẹp như vậy lại trở thành cấp dưới của cô.
Thành thật mà nói, cô nghĩ rằng thế giới này hơi điên rồ.
Ít nhất khi thoạt nhìn, bản lĩnh của cô không thể sánh được với một ngón tay của trợ lý Tôn.
Nghĩ vậy, nếu không phải cô có gương mặt này, Quyền Thiếu Hoàng làm sao có thể thích cô?
Lời phía sau, tạm thời không đề cập đến.
Lại nói, mặc dù Quyền Thiếu Hoàng không được nghỉ trăng mật, nhưng Chiêm Sắc thì có. Thời gian nghỉ kết hôn, vị đại gia là cô đây chính là người may mắn nhất. Có thời gian nghỉ kết hôn, cô sẽ không phải đến Sở Thiếu Giáo đối mặt với bộ mặt chế giễu của Ngải Mộ Nhiên. Chờ thời gian nghỉ kết hôn xong, lại chịu đựng thêm mấy tháng, chờ đến kỳ thi công chức, cô sẽ chuyển công tác và không bao giờ cần nhìn cô ta nữa.
Cuộc sống vẫn khá tốt đẹp.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy bữa sáng trở nên ngon hơn.
Thời điểm ăn xong bữa sáng đã là mười một giờ.
Hôm nay thời tiết ở Thủ đô rất tốt, cô không muốn đi đâu nên đành chuẩn bị trở về nhà. Sau đó sẽ đến đón cậu mợ đi dạo. Vừa hay có tấm bản đồ sống là Tôn Thanh – một hướng dẫn viên du lịch miễn phí, đã giúp cô không ít chuyện.
Vừa ra khỏi đồng tâm tiểu trúc, hoa Y Lan đang nở rộ.
Cuộc sống của cô sắp bước sang một trang mới.
Cô nở nụ cười, không ngờ rằng vừa mở cửa đã nhìn thấy một thanh niên tuấn tú đang dựa vào góc tường. Thắt lưng eo hẹp, quần áo nam hợp thời trang, cà vạt buộc hờ trên cổ, hai chiếc cúc áo sơ mi bị xé toạc, một thân tỏa sáng, trong miệng con ngậm một vài cọng cỏ, cười như không cười nhìn cô.
Anh ta không phải là Quyền Ngũ gia, Quyền Thiếu Đằng thì là ai vào đây?
“Chị dâu!” Phản chiếu ánh nắng ban mai, đôi mắt trong veo sạch sẽ của Quyền Thiếu Đằng hầu như không có bất kỳ tạp chất nào. Nhưng rồi lại có một tia sáng tà ác không kém.
“Cậu—?” Chiêm Sắc lễ phép gật đầu, đè nén nghi hoặc, cười nói, “Anh trai cậu không có ở đây.”
Khẽ cười một tiếng, ánh mắt Quyền Thiếu Đằng dừng lại trên mặt cô.
“Tất nhiên là em biết anh ấy không có ở đây. Bởi vì em đến đây để tìm chị.”