Edit: Louis
Beta: Kim
Nhưng.
Những lời tiếp theo của tiểu thư Ellen lại khiến hai người họ choáng váng.
“Này, tớ muốn hỏi cậu, cái kia… Thiết Thủ, anh ấy đã kết hôn chưa?”
Thiết Thủ?!
Chiêm Sắc sững sờ một giây, cùng Tôn Thanh trao đổi ánh mắt, nuốt ực cà phê vào miệng, lại khụ khụ hai tiếng mới ngẩng đầu nhìn cô ấy, “Ellen, cậu… Không phải cậu phát sốt chứ?”
“Cậu mới phát sốt ấy!” Ellen tỏ vẻ trách móc, “Hỏi về Thiết Thủ thì lạ lắm à?”
Trên thực tế, một cô gái như Ellen, thường ngày tiếp xúc với rất nhiều công tử nhà danh môn quý tộc, cho nên rất khó phát sinh tình cảm đặc biệt với họ. Đặc biệt là cái vòng hỗn loạn đó, tìm được mấy ai thật lòng, cho dù thỉnh thoảng có được thì cũng bị cô ấy trộn lẫn thành tình cảm bạn bè, nơi nào còn có thể phát triển hạt giống tình yêu?
Mấy năm nay cô ấy lại sống ở nước ngoài, đã thấy không ít tên công tử ăn chơi trác táng. Ngược lại, đối với gương mặt vô cảm, lúc nào cũng xụ mặt của Thiết Thủ, lần đầu tiên nhìn thấy, cô đã thấy tim mình đập nhanh, con mẹ nó động tâm rồi.
Tất nhiên, Ellen không phải là một cô gái da mặt mỏng, trong lễ cưới của Chiêm Sắc, cô đã đi lôi kéo làm quen.
Nhưng bất hạnh là đồng chí Thiết Thủ thậm chí còn không nhìn thẳng vào cô ấy. Hỏi một câu trả lời một câu, giống như người máy đã sắp đặt sẵn chương trình, làm ngơ trước vẻ đẹp của cô. Sự lơ là và thờ ơ như vậy đã giáng một đòn nặng nề vào lòng tự trọng của tiểu thư Ellen.
Thế nhưng càng bị đả kích thì ý chí chiến đấu của cô càng nâng cao.
“Chiêm Sắc, mau nói cho tớ biết về anh ấy nhanh lên. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, tớ muốn có thể tóm gọn được anh ấy chỉ trong một lần.”
Nhíu nhíu mày, Chiêm Sắc nhìn chằm chằm lớp trang điểm đậm trên mặt cô ấy mà thở dài.
“Ellen, anh ta là người trung thực, nhưng không phải là người cậu có thể trêu chọc. Nếu cậu không thật sự thích thì đừng làm phiền đến anh ta.”
“Không, không, không!” Ellen sửng sốt, nhanh chóng xua tay, lại ngượng ngùng gật đầu, “Thật ra tớ cũng hơi nghiêm túc. Chiêm Tiểu Yêu, cậu đừng lo lắng nhiều như vậy. Nếu anh ấy không chịu được tớ trêu chọc, thì tớ để cho anh ấy trêu chọc lại là được rồi.”
Khụ!
Tôn Thanh sặc nước.
Khuôn mặt Chiêm Sắc vặn vẹo.
Chỉ có Ellen đung đưa mái tóc con vẹt từ bên này sang bên kia, không chút để ý mà nhìn cô, bộ dạng hưng phấn như cô gái nhỏ đang hoài xuân, mắt to nhấp nha nhấp nháy, lòng hiếu kỳ đối với người đàn ông kia có thể huỷ diệt trái đất.
“Chiêm Sắc, nói cho tớ biết đi. Cung hoàng đạo của anh ấy là gì? Thiết Thủ thích kiểu phụ nữ nào? Thích ăn gì? Thích chơi gì? Hoạt động giải trí thường ngày của anh ấy là gì?”
Cái này……
Chiêm Sắc giật giật khóe miệng, trầm mặc.
Thật ra cô quen Thiết Thủ lâu rồi, ngày thường thời gian tiếp xúc cũng không ít, nhưng cô không hiểu rõ về Thiết Thủ cho lắm. Về cơ bản, cô hiếm khi nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt của Thiết Thủ, thậm chí bây giờ cô còn không biết tên thật của Thiết Thủ là gì, vậy làm sao cô có thể trả lời nhiều câu hỏi của Ellen như thế?
“Chiêm Tiểu Yêu…?”
“Ellen, những vấn đề này tớ không biết.”
Nghe được lời nói của cô, vẻ mặt hưng phấn của Ellen lập tức rũ xuống, “Cậu không biết ư? Chiêm Tiểu Yêu.”
“Lừa cậu làm gì? Tớ thật sự không biết.” Nói xong, cô nhanh chóng liếc nhìn Tôn Thanh, “Nói không chừng, Tôn Thanh còn biết nhiều hơn tớ đấy.”
Ánh mắt mong chờ của Ellen lập tức chuyển hướng về phía Tôn Thanh, “Đại mỹ nhân, nói cho tôi biết đi?”
Tôn Thanh khuấy cốc cà phê trong tay, cười nói: “Những người xung quanh Tứ gia đều rất giữ bí mật. Mặc dù tôi và Thiết ca là đồng nghiệp, nhưng tôi thực sự không biết nhiều về anh ấy… Kể cả tên thật.”
Sau hai giây sững sờ, tiểu thư Ellen xù lông, “Xùy! Hai người các cậu. Thời đại nào rồi, cũng chẳng phải đang làm đặc vụ, thần thần bí bí như vậy làm gì, tôi nhìn hai người, chính là không muốn nói sự thật với tôi.”
“…”
“…”
Chiêm Sắc và Tôn Thanh đều không nói nên lời. May mắn thay, tính khí của Ellen đến nhanh đi cũng nhanh, nhanh chóng xấu hổ vuốt vuốt tóc, mím môi nói về kế hoạch theo đuổi đàn ông của mình. Rõ ràng, cô gái này đã lên quyết tâm, bộ dạng xem đồng chí Thiết Thủ như đầm rồng hang hổ, chuẩn bị xong tinh thần không sợ sấm.
Cuối cùng, còn tự tuyên dương kế hoạch của mình.
“Tớ muốn đến ZMI làm việc, tớ phải ở bên cạnh anh ấy, như vậy thì mới có thể gần quan được ban lộc.”
Khụ!
Thấy cô nhíu mày nói nghiêm túc, Tôn Thanh lại sặc nước.
Về điều này, không chỉ Tôn Thanh mà ngay cả Chiêm Sắc cũng không quá tin tưởng. Dựa trên những hiểu biết của mình về tên ác nhân Quyền Thiếu Hoàng, cô có thể đoán được tiêu chuẩn tuyển dụng của cơ quan ZMI khắt khe như thế nào. Ellen là người học vẽ tranh, cô ấy đến ZMI để làm gì? Nghề nghiệp hoàn toàn không phù hợp, làm sao Quyền Thiếu Hoàng có thể để cô ấy vào?
“Chiêm Tiểu Yêu, chuyện này cậu nhất định phải ghi tạc trong lòng biết chưa. Trước mặt Tứ ca, hãy thay tớ thổi gió bên gối.” Ellen nói thêm, chắp tay trước ngực, xông thẳng vào cô nói ‘làm ơn đi’, dáng vẻ vội vàng, như thể muốn bắt lấy Thiết Thủ ngay trong hôm nay.
Chiêm Sắc trợn tròn mắt, “Thôi đi, lời nói của tớ, anh ấy sẽ nghe sao?”
Ellen bị cự tuyệt, cô nàng này càng không chịu buông tha, nói với giọng nghẹn khuất: “Chiêm Tiểu Yêu, cậu không coi trọng bạn bè. Cậu có việc gì tớ cũng giúp mà không tiếc cả mạng sống, chỉ chút việc nhỏ này mà cậu lại không quan tâm… Hức! Nếu còn nói thêm nữa tớ sẽ không khách sáo đâu!”
Thấy cô ấy thực sự đang kích động, Chiêm Sắc chỉ có thể bất đắc dĩ an ủi.
“Được rồi! Tớ không thể trêu vào cậu, chỉ cần có cơ hội, tớ nhất định sẽ nói, được không?”
Giọng điệu trả lời dứt khoát, Ellen liền vui vẻ ngay lập tức. Gắp miếng gà KFC cho vào miệng, mắt nheo lại.
“Nhưng cậu nói đúng. Chuyện này tớ phải tự mình đi gặp Tứ ca!”
Đối với chấp niệm của cô ấy, Chiêm Sắc chỉ có thể thở dài trong lòng.
Đều nói rằng khi phụ nữ yêu một người đàn ông nào đó, chỉ số thông minh của cô ấy sẽ giảm xuống 0. Nhưng Ellen này có chỉ số IQ không tốt, nếu cô ấy yêu một người đàn ông, chẳng phải chỉ số IQ của cô ấy càng đáng lo ngại sao? Quá khủng bố!
Tuy nhiên vào lúc này, sau khi nghe Ellen muốn vào ZMI, cả Tôn Thanh lẫn Chiêm Sắc đều không để tâm đến lời nói của cô ấy, hoàn toàn cho rằng điều này không có khả năng.
Ai ngờ—
Không lâu sau đó, Ellen thật sự thuyết phục được Quyền Thiếu Hoàng, thoải mái hào phóng tiến vào làm việc trong cơ quan ZMI. Hơn nữa, cô ấy cũng đã trở thành họa sĩ chuyên nghiệp trợ giúp cho Chiêm Sắc, khi cô ấy thực hiện các bức chân dung tâm lý, hai người phối hợp vô cùng ăn ý.
Tất nhiên, lý do tại sao cô ấy có thể vào ZMI lại càng không cần phải nói. Vì cô đã yêu Thiết Thủ, muốn theo đuổi Thiết Thủ, vì thế Quyền Thiếu Hoàng rất vui vẻ, một mặt về phương diện công việc, anh không muốn có hoạ sĩ nam nào phối hợp cùng Chiêm Sắc, mặt khác có thể bớt đi một “tình địch” là Thiết Thủ. Đây là song hỷ lâm môn, cớ sao anh lại không làm.
*
Chuyện này đã kết thúc, Chiêm Sắc về nhà chờ đợi tin tức của Ellen.
Theo dự đoán, cô cảm thấy đối phó với Yến Dung bằng chiêu này rất khả thi. Nhưng cô không ngờ khi tính toán người ta lại cao hứng như vậy. Lúc này cô đang ngồi trong thư phòng của biệt thự Cẩm Sơn, nhìn hồ sơ vụ án 317 do Quyền Thiếu Hoàng mang về, cô hoàn toàn không có cách nào tĩnh tâm lại, đã nhìn lâu như vậy rồi cũng không thể vào trạng thái tập trung.
Không xem được, vì thế chỉ có thể từ bỏ.
Nghĩ rằng ngày mai là thứ bảy, Thập Tam sẽ nghỉ ngơi
ở nhà, vì vậy cô cất hồ sơ đi, sau đó xuống nhà bếp.
Trong biệt thự Cẩm Sơn có rất nhiều người làm việc, có tận hai phòng bếp. Bếp lớn chủ yếu phục vụ cho việc chuẩn bị bữa ăn của công nhân viên, còn bếp nhỏ là bếp đơn của gia đình Quyền gia. Khi cô bước vào, nhà bếp đang bận rộn chuẩn bị bữa tối hôm nay. Thấy cô, hai đầu bếp và dì Lý đang sắp xếp bữa tối, thái độ đối với cô rất kính trọng.
“Chiêm lão sư, cô tới rồi!”
Mọi người đã quen với cách gọi này nên vẫn không thay đổi.
“Vâng.”
Chiêm Sắc mỉm cười thân thiện với họ, bắt đầu nấu món súp bổ dưỡng.
Sau khi sống ở biệt thự Cẩm Sơn, tiếp xúc với Tiểu Thập Tam nhiều hơn, Chiêm Sắc phát hiện ra một vấn đề. Mặc dù có chế độ ăn uống tinh tế và chế độ sinh hoạt được chăm sóc tỉ mỉ, nhưng có lẽ cậu bé đã phải chịu nhiều tổn thương về thể chất trước khi được Quyền Thiếu Hoàng tìm thấy nên không có nhiều da thịt. Ngoài khuôn mặt nhỏ nhắn có thể nhìn ra, khi chạm vào người đều là xương cốt, thể lực không tốt như cô tưởng tượng, nhìn mà đau lòng không thôi.
Vì vậy, cô lên mạng tìm hiểu tư liệu, chuẩn bị nấu cho cậu một món canh bổ dưỡng có lợi cho sự phát triển của đứa trẻ, cũng không uổng công cậu bé thân thiết gọi cô một tiếng mẹ.
“Chiêm lão sư, cô đối xử với tiểu thiếu gia thật tốt. Chúng tôi đều nhìn thấy ở trong mắt.” Dì Lý chuẩn bị cà chua cho cô ở bên cạnh, miệng cũng không nhàn rỗi, bà phát huy đầy đủ tinh thần bát quái của người phụ nữ Trung Hoa.
“Haha, chắc vậy.”
Chiêm Sắc trả lời tương đối có lệ, bởi vì mối quan hệ kiểu này thực sự khiến người ngoài nhìn vào khá xấu hổ.
Dì Lý liếc cô một cái, “Đứa nhỏ này cũng không dễ dàng. Nhưng số mệnh là chuyện không ai ngờ được. Cô xem tiểu thiếu gia, cậu ấy thường không thân với người ngoài. Nhưng lại rất thân thiết với cô. Hôm qua bà Tôn ở phòng bếp lớn còn hỏi tôi rằng cô có phải là mẹ ruột của tiểu thiếu gia không, còn nói dáng vẻ không quá giống, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy diện mạo có đôi nét tương đồng….
Chiêm Sắc cúi đầu mân mê công việc trong tay, không ngẩng đầu lên, thản nhiên cười nói: “Cậu bé còn nhỏ chưa thấy rõ ngũ quan, chưa biết giống ai mà.”
Dì Lý cười theo, “Cũng đúng, cô so sánh tiểu thiếu gia và thiếu gia xem, lớn lên chắc cũng giống nhau đến sáu bảy phần!”
Chiêm Sắc mím môi, sau đó cười cười, không nói tiếp.
Hóa ra loại cảm giác này không phải chỉ mình cô thấy sao? Bây giờ ngay cả những người khác cũng nghĩ như vậy. Nhưng chẳng lẽ không ai nghi ngờ Quyền Thập Tam là con ruột của Quyền Thiếu Hoàng, hay dù trong lòng có nghi ngờ thì họ cũng không dám nói ra?
Khóe mắt quét qua dì Lý, Chiêm Sắc không tiếp tục chủ đề này.
Cô biết người này có lòng hiếu kỳ. Lời của dì Lý nghe giống như đang nói chuyện phiếm với cô. Thực ra, nếu nghĩ sâu xa thì còn không phải đang cố ý dụ cô nói sao?
Quả nhiên, điều công bằng nhất mà Thượng đế ban tặng cho con người chính là sự tò mò.
Dù một người ở vị trí nào thì thứ này cũng không thể thiếu.
Khi Tiểu Thập Tam về đến nhà, súp của Chiêm Sắc vừa được nấu chín.
Cậu bé hét lên ‘Mẹ, mẹ’ trong miệng, chạy đến ôm cô thật chặt, nhảy nhót như một con vật nhỏ đang vui sướng. Mỗi khi nhìn thấy cậu bé hạnh phúc, Chiêm Sắc cảm thấy rất thỏa mãn trong lòng, ít nhất cô cũng có thêm mong đợi đối với cuộc hôn nhân của mình.
“Mẹ ơi, nhìn con dấu của con …”
Hai nụ hôn ngập ngừng in trên mặt cô, Quyền Thập Tam hớn hở lấy cặp sách ra, dạt dào đắc ý khoe chiến tích của mình, cậu bé đã nhận được không ít lời khen từ giáo viên, cậu bé nhận thức được từ đơn trong Tiếng Anh.
Hai mẹ con ngồi trên sofa lăn lộn vui vẻ một hồi, mắt thấy đã tới giờ cơm, cũng không đợi Quyền Thiếu Hoàng trở về mà đi thẳng vào bàn ăn. Sau bữa tối vui vẻ, Chiêm Sắc lên lầu chơi game với Tiểu Thập Tam một lúc, mới có thể dỗ tiểu tổ tông này đi ngủ.
Cô không quay lại phòng ngủ mà đi vào thư phòng đọc hồ sơ.
Đúng mười giờ, cô ngáp một cái, chậm rãi trở về phòng, tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ trước.
Cô đang mê man chìm vào giấc ngủ, đột nhiên hơi thở có gì đó không ổn, trên mặt hơi ngứa.
Theo phản xạ, cô mở mắt. Người đàn ông không biết đã trở về từ khi nào, anh đã thay áo ngủ, tóc còn chưa khô. Khuôn mặt tuấn tú đang phóng to trước mặt cô, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt. Trong đôi mắt sắc bén của anh mang theo một tia nóng bỏng quen thuộc.
Thấy cô mở mắt, anh cong môi, “Đánh thức em rồi?”
Khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần, Chiêm Sắc hít thở có chút không thông.
“Em cũng không ngủ say, anh về khi nào thế?”
“Vừa về thôi.”
“Đã ăn gì chưa?”
“Rồi.”
Sau khi kết thúc một vài câu đối thoại đơn giản, người đàn ông nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt bình tĩnh mà lên giường, anh duỗi tay ôm cô trong vòng tay của mình. Khuôn mặt đẹp như tạc tượng không rõ ý tứ, khóe môi nhếch lên ý cười quyến rũ khiến người ta không thể cưỡng lại.
“Chiêm Tiểu Yêu, nói cho anh biết, hôm nay em đã làm gì?”
Nhìn đôi mắt thâm thúy của anh, Chiêm Sắc ngây ngốc một chút rồi lắc lắc đầu.
“Không có gì, đi ra ngoài với Tôn Thanh, tìm Ellen uống cà phê một lát.”
“Ừm, không có việc gì thì đi dạo cũng tốt.”
Người đàn ông vẫn nhàn nhạt nói, duỗi tay chân, không định tiếp tục hỏi cô. Nhưng cho dù anh không hỏi, ánh mắt tà mị của ác ma vẫn thiêu đốt trên má cô, nhiệt độ cơ thể cũng không ngừng tăng lên, đặc biệt là vật cứng rắn dưới thắt lưng, càng khiến cô suýt chút nữa đã quên hô hấp.
Cô đẩy người ra, mặt ửng hồng, nhịn không được nói: “Tại sao anh… Lại…”
Khóe môi giảo hoạt tà ác cong lên, Quyền Thiếu Hoàng nhìn đôi mắt đầy sương mù của cô, đan xen vào hơi thở rồi ôm chặt lấy eo cô, lực tay của anh càng ngày càng mạnh, mạnh đến mức suýt chút nữa muốn hòa nhập cô vào trong cơ thể mình. Anh khó khăn cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm vành tai cô, động tác thương tiếc, sủng nịnh thấm vào tận xương tủy, giọng nói tràn đầy ý loạn tình mê.
“Ừ, ‘lại’ rồi, Chiêm Tiểu Yêu, cho anh được không?”