Edit: Li
Beta: Dollan
Người xưa nói rất đúng, khi xảy ra chuyện, phải ‘tính toán đến tình huống xấu nhất, chuẩn bị cho điều tốt nhất’.
Chiêm Sắc hiện tại cũng ôm tâm tư như vậy.
Cô gọi điện thoại cho ngân hàng khoá thẻ bị mất, đến đồn cảnh sát lập hồ sơ, chụp ảnh làm lại chứng minh thư. Sau đó lại làm thẻ an sinh xã hội, thẻ lương,….. tất cả những loại giấy tờ kẹp trong ví đã bị mất.
Người mệt mỏi gầy đi một vòng, cuối cùng cô cũng hiểu được một đạo lý —— trứng gà thật sự không thể đặt hết trong một cái giỏ.
Khi trở về ký túc xá, trời đã tối.
Đỗ Hiểu Nhân đồng cảm nhìn cô, “Tiểu Sắc, ví tiền còn chưa tìm được sao? ”
Cô uể oải lắc đầu.
“Tớ đã thay cậu tìm nửa ngày rồi, cậu nói xem có phải là Vệ Thác không?” Suy nghĩ của Đỗ Hiểu Nhân giống như Chương Trung Khải.
Chiêm Sắc ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cô ấy.
Đỗ Hiểu Nhân sờ sờ mặt, thoáng có chút xấu hổ, “Sao vậy? Sao lại nhìn tớ hoảng loạn như thế!”
“Không phải cô bé.”
Yếu ớt trả lời xong, Chiêm Sắc ngã về phía sau, tư thế bất nhã nằm ngửa trên giường. Trước mặt người bạn cùng cô mỗi ngày ở chung, cô đột nhiên có loại cảm giác xa lạ khó hiểu. Xa lạ đến mức không có cách nào để tâm sự với cô ấy như trước nữa.
“Tiểu Sắc, không thoải mái à?”
“Ừm.”
“Chỗ nào không thoải mái?”
“Chỗ nào cũng không thoải mái.”
“Hay là cậu cùng tớ đi khám bác sĩ?”
“Được rồi, chỉ có ngân hàng mới có thể cứu tớ thôi.” Nhìn thẳng lên trần nhà, Chiêm Sắc cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, hiện tại cần nhất chính là ngủ một giấc thật ngon, xem xét ngày mai nói rõ với ông chủ Vương thế nào.
“…… Tiểu Sắc? ”
“Ừ?”
“…” Muốn nói lại thôi, cuối cùng Đỗ Hiểu Nhân cũng không nói gì, “Vậy cậu ngủ ngon. ”
Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?
Đối với vấn đề này, Chiêm Sắc hơi rối rắm.
Bởi vì cô có một vấn đề đau đầu hơn so với điều này – cô không ngủ được, phải đi đếm cừu.
*
Ngày hôm sau.
Vào thứ Bảy, sở Thiếu Giáo được nghỉ.
Chiêm Sắc ôm hai quầng thâm mắt, tìm một bộ quần áo mộc mạc gần như “quê mùa”, ở trước gương trang điểm hơn nửa ngày, rốt cuộc tự mình ăn mặc thành một người phụ nữ bình thường. Khuôn mặt tiều tụy, không bắt mắt, không có chút sức sống, sau đó mới ra khỏi ký túc xá.
Chương Trung Khải ở ngoài cửa chờ cô.
Chiếc xe anh ấy mượn vẫn là chiếc Buick lần trước bị Quyền Thiếu Hoàng quẹt qua. Lúc ấy Thiết Thủ bồi thường không ít tiền, sau khi lấy được tiền bồi thường anh không giữ một đồng nào, toàn bộ đưa cho chủ xe. Vì vậy, một tai nạn nhỏ cũng không làm ảnh hưởng đến uy tín, chủ xe nhanh chóng cho anh mượn thêm lần nữa.
Hai người đi đến phòng thuê trước, đón Lỗ Hữu Đức và Du Diệc Trân rồi mới đi tới khách sạn nơi ông chủ Vương ở.
Đại khái bị hình tượng “có nhà có xe” và thanh niên tài giỏi đẹp trai của Chương Trung Khải ảnh hưởng, mặc dù Lỗ Hữu Đức lải nhải Chiêm Sắc không đúng suốt dọc đường đi nhưng cũng không quên khách khí khen ngợi và nịnh bợ Chương Trung Khải là “phú nhị đại”. Tất nhiên, trong mắt của Lỗ Hữu Đức, chạy xe Buick hay chạy xe BMW không có gì khác nhau, bởi vì ông ta cũng không nhận ra điểm khác biệt.
Ông chủ Vương là một gã mập mạp eo to, đứng ở bên cạnh Chương Trung Khải chỉ có thể tới bả vai mà thôi. Tuy rằng trong túi hắn có nhiều tiền, trên cổ còn đeo vòng cổ vàng to như sợi xích chó, nhưng không thể khiến cho hắn đẳng cấp hơn bao nhiêu. Ngược lại còn khiến người khác nhìn vào cảm thấy tên nhà giàu mới nổi này thật thô kệch.
Nghĩ đến chuyện thiếu chút nữa bị “bán” cho tên đàn ông này, Chiêm Sắc buồn nôn một trận.
Không biết là bản thân ông chủ Vương có tinh thần lôi phong hay là hắn đột nhiên phát hiện diện mạo Chiêm Sắc không hợp khẩu vị của mình, hoặc là thấy Chiêm Sắc có người đàn ông khác nên không đáng để hắn hao tổn nhiều tâm tư… Tóm lại, ngoại trừ thời gian gia hạn số tiền mười vạn NDT bọn họ nhanh chóng trả, còn lại trên bàn cơm không hề nhắc đến chuyện Chiêm Sắc tái giá gả cho hắn.
Tâm Chiêm Sắc cũng an ổn.
Mời một ly rượu, sảng khoái đáp ứng rằng nhiều nhất một tuần là có thể lấy được tiền, nhất định chuyển vào thẻ của hắn.
Có vài phần tình đồng hương, một bữa cơm cả chủ và khách đều vui mừng, thuận lợi đến mức làm cho cô có chút bất ngờ.
Ra khỏi khách sạn, bên ngoài thời tiết trong xanh.
Cách đó không xa, đường phố người đến người đi, cuộc sống của mỗi người đều yên bình. Cô mím môi, thở ra một hơi thật dài, cảm giác một tảng đá lớn đè nén trong đáy lòng rốt cuộc đã rơi xuống.
“Chú, dì, Sắc Sắc, mọi người ở chỗ này chờ cháu, cháu đi lấy xe.”
Chương Trung Khải đứng trên bậc thềm khách sạn, vui vẻ múa múa chìa khóa xe trong tay, tình cảm dưới đáy mắt lộ ra không sót chút nào.
Nhìn anh cười cười, tâm tình Chiêm Sắc khá tốt không có lý do gì để từ chối, “Được, chúng em chờ anh.”
“Ok! Rất nhanh thôi.”
Chương Trung Khải cười rộ lên, lông mày có chút cong cong, mang theo phong độ của người trí thức, tựa như công tử nhẹ nhàng thoát tục.
Vừa ấm áp, vừa dịu dàng, lại làm cho người ta an lòng.
Đỡ cánh tay Du Diệc Trân, Chiêm Sắc đứng trước cửa khách sạn, nhìn bóng lưng anh, cô cũng nở nụ cười ——
Nhưng mà.
Đánh chết cô cũng không nghĩ tới, nụ cười này lại trở thành nụ cười cuối cùng trong đời anh.
Bởi vì, từ ngày đó trở đi, cô không bao giờ nhìn thấy một nụ cười ấm áp, tinh khiết và thông suốt như vậy trên khuôn mặt của anh nữa.
“Tiểu Yêu…”
“Vâng?”
Du Diệc Trân nhìn cô thở dài, lại bắt đầu giáo
dục cô, “Tiểu Chương là một tên nhóc tốt, biết cách sắp xếp, lấy chứng nhận sớm một chút đi, tuổi của con cũng không còn nhỏ, không thể kéo dài được với đàn ông.”
Chiêm Sắc nhỏ giọng ‘vâng vâng’ cho có lệ, tai trái vào, tai phải ra, ánh mắt nhìn chằm chằm hướng bãi đỗ xe, suy nghĩ có chút rối loạn. Cô nên kết hôn thật không? Chương Trung Khải thực sự thích hợp với cô ư? Không biết vì sao, nháy mắt trong đầu cô lại quỷ dị hiện lên một gương mặt tuấn tú lãnh đạm. Giống như vĩnh viễn đại biểu cho sự khác biệt cấp bậc, cao cao tại thượng đứng trên đỉnh kim tự tháp nhìn xuống cô.
“Chiêm Tiểu Yêu, gả cho anh——”
“Gả cho anh, Thập Tam liền có mẹ.”
Giọng nói mê hoặc trêu chọc của người đàn ông quanh quẩn bên tai, khiến sắc mặt cô bất giác căng thẳng.
“Tiểu Yêu…, Tiểu Chương tới rồi!”
Giọng nói của Du Diệc Trân kéo suy nghĩ của cô trở lại, cả người đổ mồ hôi lạnh, cô đang suy nghĩ cái gì vậy chứ?!
Thở một hơi, nhìn kỹ thấy Chương Trung Khải đang lái chiếc Buick chạy tới.
Vào thời điểm đó, chiếc xe cách vị trí mà họ đứng chưa đầy hai trăm mét.
Buông lông mày đang nhíu ra, cô giơ tay lên với anh ——
Nhưng…
Tay cô vẫn chưa kịp hạ xuống, khuôn mặt cô đã cứng lại.
Một tiếng ‘rầm’ mãnh liệt lọt vào tai, chiếc Buick đang chạy đột nhiên bốc lên một luồng khói cuồn cuộn, đen sạm thoát ra từ cửa sổ xe. Ngay sau đó, ngọn lửa bùm bùm ở trong xe xông thẳng ra, tốc độ vừa nhanh vừa mãnh liệt.
Một giây kế tiếp, chiếc xe bị cháy đâm vào đài phun nước ở phía trước khách sạn.
“Aaaaaaaaa! Lửa cháy rồi! Lửa cháy rồi!”
Không biết là ai hét lên một tiếng.
Trên phố, người đi đường phát hiện phía bên này đang bốc cháy thì nhanh chóng chạy tới, có người vừa chạy vừa khàn giọng hô to ‘mau đến dập lửa’, đám người lập tức vây quanh nhưng không ai dám đến gần vì sợ bị ngọn lửa bén tới.
Đầu óc Chiêm Sắc trống rỗng vài giây, tức khắc phát điên xông vào trong khách sạn đằng sau lưng, cầm bình chữa cháy trên tường chạy ra, một đường nhào tới bên cạnh xe.
Đoàng!
Bên cạnh sức mạnh của ngọn lửa là sức mạnh của con người, kính xe vỡ vụn, Chương Trung Khải kêu thảm thiết, cả người biến thành một ngọn lửa từ trong xe lăn ra, toàn thân đen nhánh cuộn tròn trên mặt đường bê tông, bộ dáng vừa đáng sợ vừa dữ tợn.
Khuôn mặt Chiêm Sắc xanh trắng một mảng, vọt tới trước mặt anh, giơ bình chữa cháy liều mạng phun về phía trước, tay chân hoàn toàn không có sức lực, tất cả âm thanh bên tai đều là ảo giác, hết thảy hành vi hoàn toàn dựa vào bản năng chống đỡ.
“Mẹ ơi, dọa chết người!”
“Tại sao chiếc xe đột nhiên bốc cháy?”
“Cái này vừa mới vào tháng năm… Thời tiết cũng không tính là quá nóng a! ”
“Chất lượng xe có vấn đề phải không? Những thứ này bây giờ… quá tà môn.”
Có người thảo luận, có người la hét, một số người thì ho khan. Âm thanh lúc cao lúc thấp, đoạn phim lúc xa lúc gần, Chiêm Sắc đều nghe không rõ lắm. Thậm chí cô cũng không biết từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, rốt cuộc cô có lên tiếng hay không.
Khói đen nuốt chửng xe, khung cửa bị thiêu rụi thành sắt thép, ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt phát ra tiếng cháy kinh hoàng.
Chương Trung Khải gào thét lăn lộn, dưới tác dụng của bình chữa cháy, ngọn lửa đã được dập tắt.
Trợn hai mắt, Chiêm Sắc thở hổn hển, chân mềm nhũn ngồi trên mặt đất. Trong tầm mắt mơ hồ chỉ có những đôi giày đang đi qua đi lại, nhắc nhở cô chuyện này không phải nằm mơ.
Tiếng xe cứu hỏa chạy tới…
Vòi phun cứu hoả của xe bắn qua…
Ngọn lửa cuối cùng đã được dập tắt.
Xe cứu thương và nhân viên cứu hộ cũng đến…
Nhưng bên tai cô vẫn là tiếng hò hét cùng tiếng kêu cứu, giống như ảo giác rời xa hiện thực.
“Chủ xe có người nhà không?”
“Ai là gia đình của chủ xe?”
Lòng bàn tay Chiêm Sắc chống trên mặt đất, chậm rãi đứng lên, bộ dáng xanh mét giống như một người chết, khó coi đến cực điểm. Cô há miệng, lại giống như bị người bóp cổ họng, hơn nửa ngày sau mới phát ra thanh âm khàn khàn.
“Là tôi.”