Edit: Li
Beta: Kim
Hồi lâu, gần hai hoặc ba phút sau, Vệ Thác đột nhiên cúi đầu xuống, dựa vào vai cô, giọng điệu mềm mại như tiếng muỗi kêu, “Người kia đang ở viện 317... Cô ấy là giáo viên của con... Chủ nhiệm Vương...”
Trong lòng hơi cứng lại, Chiêm Sắc đại khái đã rõ.
Quay đầu lại, hướng về phía cô nàng Truy Mệnh đang bị cô làm cho sửng sốt khẽ khoát tay một cái.
Truy Mệnh biết ý của cô, liền bước nhanh xuống báo cáo tình hình.
Vệ Thác vẫn còn đang nhắm mắt, đầu chậm rãi dựa vào người Chiêm Sắc... Một khi hộp thoại được mở ra, tuyến phòng thủ ở trong lòng sụp đổ, lời bày tỏ của cô bé càng nhiều hơn, “Các bạn cùng lớp đều cho rằng con đã trộm đồ... Chỉ có cô ấy mới tin con... Cô ấy nói con là một đứa trẻ ngoan... Cô ấy nói con không có ăn cắp, nhất định là không có ăn cắp... Con thật sự không có trộm đồ của ai hết….. Con thực sự không ăn cắp mà... Nhưng tại sao đồ của các bạn cùng lớp đều ở chỗ con…..?”
Theo mô tả đứt quãng của Vệ Thác, Chiêm Sắc gần như có thể xâu chuỗi mọi thứ lại với nhau.
Đáng tiếc, còn có một chút không hiểu được.
Vì vậy, cô tiếp tục hỏi: “Vệ Thác, con hãy suy nghĩ thật kỹ một lần nữa... Sau khi con sao chép dữ liệu từ máy tính của cha, con đã để nó ở đâu?!”
“Con không nhớ!”
“Tại sao lại không nhớ?! Con có thể nhớ lại... Cố gắng suy nghĩ lại một chút xem... “
Gió nhẹ thổi từ từ, lại qua một lúc lâu, Vệ Thác vẫn lắc đầu.
“Trí nhớ gần đây của con rất là tệ.... Con hay quên mất.... Không thể nhớ ra...”
Nhìn thấy cảm xúc của cô bé bắt đầu kích động, Chiêm Sắc không còn ép buộc cô bé nữa. Vòng qua vai cô bé, híp mắt nhìn hoàng hôn từ từ rơi xuống trên đỉnh đầu, nhỏ giọng thầm thì.
“Vậy Chiêm lão sư không hỏi nữa, con hãy ngủ một giấc, ngủ một giấc thật ngon nhé.”
Dần dần, Vệ Thác thật sự ngủ thiếp đi.
Chẳng bao lâu, tiếng hít thở đều đều vang lên đều đặn.
Chờ Chiêm Sắc đem cô bé đặt lên giường rồi đi ra, Vô Tình đã sớm dẫn người đến sân nhỏ của Sở Thiếu Giáo. Trong phòng khách, chỉ có Quyền Thiếu Hoàng và hai người ở đây.
Quyền Thiếu Hoàng liếc nhìn cô một cái, bất động thanh sắc, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Còn Truy Mệnh khi nhìn cô, chỉ đơn giản là đang trong trạng thái tôn thờ, “Chiêm Sắc, cô thật lợi hại. Vừa rồi tôi thấy tiểu nha đầu kia như đang ngủ vậy... Cô hỏi cái gì, cô bé liền trả lời cái đó, thật là quỷ dị đi. Vừa rồi có phải là cô vừa thực hiện... Thuật thôi miên trong truyền thuyết?
Nhẹ lắc đầu một cái, Chiêm Sắc ngồi trên sofa bên cạnh Truy Mệnh, “Tôi có thể nói đó chỉ là chút da lông mà thôi.”
“Da lông?! Haha, tôi cũng thường nói với mọi người rằng kiến thức máy tính của tôi chỉ là da lông.”
Truy Mệnh hoàn toàn không tin cái cớ mà Chiêm Sắc nói, rõ ràng đã đem cô coi thành một cao thủ.
Chiêm Sắc nhìn ánh mắt phức tạp của người đàn ông đang quét qua, hít một hơi, cười nói: “Cô giáo của tôi – Giáo sư Lữ, cô ấy có nghiên cứu nhất định về thôi miên... Là đệ tử của cô ấy, lại nghiên cứu tâm lý học tội phạm, có thể thường nghe thấy qua nên tôi cũng học được một chút da lông.”
Truy Mệnh chớp chớp mắt, kéo cánh tay cô, thần thái sáng láng, vẻ hiếu kỳ như hiển hiện hết lên mặt.
“Chiêm Sắc, tôi thật quá sùng bái cô rồi. Từ nay về sau, ở trong lòng tôi, xếp ở vị trí thứ nhất là lão đại, còn vị trí thứ hai sẽ là cô nha...” Hưng phấn nói tới đây, Truy Mệnh dường như đột nhiên cảm thấy lời nói của mình có chút không ổn, liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng không chút gợn sóng của Thiếu Hoàng Quyền, lại ngượng ngùng không nói thêm nữa.
“Ý tôi là.... Sùng bái... Lão đại là người sùng bái thứ nhất, còn cô là người thứ hai... Chiêm Sắc, nhanh lên, kể cho tôi nghe một chút, thuật thôi miên có thực sự lợi hại như vậy không? Muốn khống chế ai thì khống chế người đó?”
Phụt!
Chiêm Sắc cười không thể nhịn được, “Đó là thần tiên, không phải thôi miên.”
“Chiêm Sắc, nhìn vào mắt tôi, nhìn vào mắt tôi...”
Buồn cười nhìn Truy Mệnh đang giả thần giả quỷ, sau đó Chiêm Sắc lại giải thích.
“Không phải thần kỳ như trong tưởng tượng của cô nghĩ đâu, hiệu ứng thôi miên của một người có rất nhiều yếu tố liên quan khác, tức là phụ thuộc vào khả năng của nhà thôi miên, nhưng cũng phụ thuộc vào các yếu tố tâm lý của người bị thôi miên. Rất là phức tạp, trong một thời gian ngắn tôi cũng không thể giải thích quá rõ ràng được. Bất quá, Vệ Thác đã được tôi phụ đạo, những thay đổi tâm lý của cô bé cùng trở ngại tâm lý thì tôi biết rất rõ. Cộng với việc cô bé cũng có một cảm giác phụ thuộc vào tôi. Chính vì vậy mà tôi mới dễ dàng thực hiện việc thôi miên hơn.”
Truy Mệnh nhẹ bĩu môi, như không để ý, “Mặc kệ, dù sao tôi cũng muốn sùng bái cô ——”
Chiêm Sắc dùng sức véo véo cánh tay cô ấy, bình tĩnh cười cười, đột nhiên lại nghiêm túc, cau mày, “Theo phân tích của tôi, bọn họ cũng sử dụng phương diện thôi miên tâm lý trong quá trình lợi dụng Vệ Thác để đánh cắp dữ liệu Bắc X-21D. Thôi miên Vệ Thác, để con bé đi trộm đồ... Để nhà trường bắt quả tang tại chỗ. Sau đó, Vương lão sư một lần nữa đóng vai người tốt mang theo tín nhiệm, tiếp cận Vệ Thác, để lấy được hảo cảm của con bé, mới có thể tiếp tục dùng thôi miên hướng dẫn một lần nữa. Đối phương, hẳn là có một cao thủ trong phương diện này.”
“Trời ơi! Còn có chuyện như vậy xảy ra? Chiêm Sắc, cô nhanh lên một chút...”
“Truy Mệnh!”
Thấy Truy Mệnh lại sắp tái phát, Quyền Thiếu Hoàng gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn sofa có chút không kiên nhẫn, đánh gãy lời nói của cô nàng, nâng tay lên ra hiệu, “Cô đi xuống trước đi.”
“Được!”
Truy Mệnh bĩu môi, liếc mắt nhìn Chiêm Sắc, thè lưỡi, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng mỏng manh của cô, trong lòng Chiêm Sắc đột nhiên có chút nghẹn, có chút phiền não, có chút rối rắm nói không nên lời.
Việc Truy Mệnh thích Quyền Thiếu Hoàng cô vẫn luôn biết, mà Truy Mệnh cũng không tệ, cô cảm thấy cô ấy rất đáng quý, nghĩ như vậy, liền cảm thấy đều là người đàn ông họ Quyền kia làm hại. Người ta đang yên đang lành một trái tim thiếu nữ, cứ thế vỡ vụn không tính, vậy mà còn muốn tiến lên giẫm mấy cước.
Chân mày cô nhíu một cái, nhỏ giọng lầu bầu.
“Tôi nói này Quyền Tứ Gia, anh lại làm sao, tại sao lại lạnh lùng với cô ấy như vậy?”
Quyền Thiếu Hoàng ngẩng đầu, ánh mắt giảo hoạt sắc bén thâm thúy, nhìn thẳng vào cô, “Em hy vọng anh đối tốt với cô ấy?”
Lời nói này của anh... Có ý gì?
Nhìn thẳng vào mắt anh hai giây, Chiêm Sắc đột nhiên bừng tỉnh, “Hóa ra, anh đều biết?”
Cô suy đoán, Quyền Thiếu Hoàng khẳng định đã biết Truy Mệnh vẫn luôn thích anh, bằng không anh cũng sẽ không đặt câu hỏi như thế. Quả nhiên, Quyền Thiếu Hoàng hừ lạnh một tiếng, trước không vội trả lời, mà là tìm một điếu thuốc, cúi đầu châm thuốc lên hút, mới chậm rãi nhả một làn khói nói một câu.
“Chuyện kẻ ngốc như em còn
biết, lão tử có thể không biết?”
Mẹ kiếp!
Đề cao bản thân, nhưng cũng nhân tiện hạ thấp người khác. Họ Quyền anh đích thị là một tên khốn khiếp.
Cảm nhận được EQ của Quyền Thiếu Hoàng, Chiêm Sắc càng phát hiện ra tâm tư của người đàn ông này, không chỉ khó nắm bắt, mà quả thực còn là một cái đầm sâu không thấy đáy. Cô mím mím môi, không vui liếc xéo qua, “Nếu anh đã biết, vậy anh còn dùng giọng điệu đó, không phải rất tổn thương người ta sao?”
Người đàn ông nhả ra một làn khói xinh đẹp, nhìn cô như một kẻ ngốc, vẫy tay với cô.
“Lại đây ——”
Qua đó?
Ngồi đối diện đã thấy nguy hiểm, ngồi bên cạnh anh mà tốt ư?
Chiêm Sắc hừ nhẹ, “Đừng chuyển đề tài!”
“Chiêm Tiểu Yêu.” Sắc mặt Quyền Thiếu Hoàng trầm xuống, “Lão tử bảo em qua đây ngồi.”
“Núi không đến dựa anh, anh liền không biết đi tìm núi à?”
Xùy! Vốn là một câu đấu võ mồm với anh, nhưng qua tai Quyền Tứ Gia, lại vô cùng hưởng thụ. Khóe môi tà tứ khẽ cong lên, núi lớn tốt xấu gì cũng đứng lên, đi đến bên cạnh cô ngồi xuống.
“Phải, núi nên đến tìm em!”
Tuy nhiên, khi ngọn núi kia đến cũng thật là hết nói nổi. Vừa ngồi xuống liền bắt đầu động tay động chân với cô, ôm lấy eo nhỏ, ngay tại chỗ thịt nhỏ non mềm của cô mà vuốt ve tới lui, mười phần đại sắc lang. Thân thể Chiêm Sắc run rẩy một chút, nghĩ rằng đây là phòng khách, ai cũng có thể đi vào bất cứ lúc nào, vừa thẹn thùng lại quẫn bách, hận không thể đá chết con người sống bằng nửa thân dưới này.
Cô hơi nhíu mày, lạnh lùng cười nhạo.
“Quyền Tứ Gia, tôi thật hoài nghi anh có phải thái giám đã chết đầu thai hay không.”
“Thái giám?!” Quyền Thiếu Hoàng hỏi ngược lại, suy nghĩ một chút, liền có thể biết trong lời nói của cô có ý gì, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười nhẹ tà ác nói: “Cũng có thể. Cho nên Chiêm Tiểu Yêu, đời này em sẽ thảm!”
“Đi đi! Liên quan gì đến tôi?”
“Kiếp trước không làm được, kiếp này còn không làm đủ cả vốn lẫn lãi sao?”
“Kiếp trước làm thái giám, đời này tính toán làm ngựa giống!”
“Loại ngựa nào? Lão tử không muốn làm ngựa, chỉ thích cắm hoa.”
Đấu võ mồm quen rồi liền trở thành tự nhiên. Hai người nói đến lượn vòng quanh, chính là không buông tha đối phương. Nhưng từ “cắm hoa” của anh vừa ra khỏi miệng, tâm can Chiêm Sắc nhịn không được muốn run rẩy.
Tất nhiên, nếu trước ngày hôm nay, Chiêm Sắc sẽ không có bất kỳ liên tưởng xấu gì về từ ‘cắm hoa’, nhưng bây giờ nghĩ tới câu nói kia của anh, khuôn mặt trắng nõn của cô “nghẹn” một chút, nhanh chóng bị đốt tới mang tai. Nhưng vẫn không muốn chịu thua, dùng sức đẩy anh ra.
“Anh có biết xấu hổ không? Ban ngày ban mặt!”
Không nói cũng không sao, vừa nói Quyền Thiếu Hoàng liền làm trầm trọng hơn, ôm cô ngồi lên đùi mình.
“Được rồi, vậy đổi sang buổi tối.”
Khóe miệng co giật một chút, khuôn mặt Chiêm Sắc càng đỏ đến mức không có điểm dừng.
“... Anh ngoại trừ biết đùa giỡn lưu manh còn có thể làm gì?”
“Còn có thể cắm hoa.”
Anh nheo nheo mắt hồ ly tà khí, mượn ánh sáng mờ mờ trong phòng, quét về phía khuôn mặt đã đỏ bừng của Chiêm Sắc, một tay dùng sức siết chặt eo cô, một tay không nặng không nhẹ vân vê chiếc cằm tinh xảo của cô, hạ thấp giọng nói.
“Chiêm Tiểu Yêu, lão tử thích nhất bộ dáng đỏ mặt của em...”
Chiêm Sắc mếu máo.
Lúc thì nói thích bộ dáng tức giận của cô, lúc thì nói thích dáng vẻ đỏ mặt của cô, lúc thì lại nói thích dáng vẻ cô cười rộ lên, có thể tin được không đây? Tất nhiên là không. Từ góc độ tâm lý, mỗi khi một người nói lời không giống nhau, hoặc là không đủ chân thành, hoặc là tùy tiện nói ra, nói lời sau quên lời trước.
Nghĩ đến đây, cô nhìn qua một cách khinh bỉ.
“Tứ Gia, mỗi lần đều nói thích nhất, độ tín nhiệm làm người thấp quá.”
Quyền Thiếu Hoàng hơi dừng lại, véo véo khuôn mặt non mềm kia, cười đến đuôi mắt cong lên.
“Chê cười lão tử đúng không? Chiêm Tiểu Yêu, kỳ thật điều lão tử thích nhất, còn chưa nói cho em biết đâu...”
“Ồ?” Chiêm Sắc khiêu khích ngẩng cằm lên.
Dùng sức nắm cằm cô, Quyền Thiếu Hoàng kề sát mặt tới.
“Thích nhất... Những nơi mà em không thể nhìn thấy trên người mình.”
Quyền Thiếu Hoàng cười tươi rất gian manh, rất vô lại, rất không biết xấu hổ. Chiêm Sắc lại bị giọng điệu từ tính của anh nhấc lên, trái tim đập thình thịch, trên khuôn mặt đã nổi lên một tầng mây đỏ ửng dày đặc, so với ánh xuân tháng ba kia còn rực rỡ hơn vạn phần. Nhưng mà, cô cắn cắn môi dưới, ghét bỏ nói một từ.
“Cặn bã!”
“Lão tử chỉ cặn bã cho em thấy ——!” Một tay ôm eo cô, thanh âm của anh đột nhiên thấp hơn một vài âm lượng, khàn khàn lại nhẹ nhàng, nhìn vào khuôn mặt xấu hổ của người phụ nữ nhỏ bé trong lòng, liền muốn tiến xuống.
Nhưng mà ——
Tiếng chuông điện thoại trong phòng khách reo lên, rõ ràng là không cho Quyền Tứ Gia mặt mũi, đinh đinh kêu lên liên hồi.
Chiêm Sắc đẩy tay anh ra, “Nghe điện thoại đi.”
“Chờ đó cho lão tử!”
Dùng sức vỗ vỗ mặt cô, lại đặt cô lên ghế sofa ngồi xuống, Quyền Thiếu Hoàng đi đến bên cạnh điện thoại, tiện tay nhận lấy.
“Nói.”
Giống như suy đoán của anh, cuộc điện thoại kia là Vô Tình gọi đến từ viện 317.
“Lão đại, đến muộn, Vương lão sư... Đã chết trong ký túc xá!”
Cái gì? Chết rồi……