Edit: Quả Dâu nhỏ
Beta: Kim
Rạng sáng 5 giờ, Chiêm Sắc bị tiếng sấm đánh thức.
Một trận ‘ầm ầm ầm’ vang lên, cô bừng tỉnh giữa những giấc mộng chằng chéo hỗn độn, rồi ôm chăn ngồi dậy.
Ba ngày đã trôi qua.
Người đàn ông họ Quyền kia, cũng không tới tìm cô để trị liệu tâm lý.
Nếu không phải có chuỗi ngọc trên tay, thì cô thật sự hoài nghi rằng bản thân đã trải qua những chuyện kỳ quái đó hay chưa. Từ KTV đến khu phố tình nhân, cô cứ suy nghĩ vẩn vơ về mấy vấn đề logic chẳng hề rõ ràng, giống như thể bị tẩu hỏa nhập ma, không còn cách nào khác, cô không có cách nào chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Vừa xuống giường chuẩn bị đi rửa mặt, Đỗ Hiểu Nhân ở chiếc giường đối diện cũng tỉnh giấc, “Sắc Sắc, mấy ngày nay cậu sao vậy? Giống như người mất hồn ấy.”
“Tớ làm cậu tỉnh dậy sao?” Sở Thiếu Giáo có hạn, nhưng lại có không ít nhân viên. Bởi vậy, thực tế một phòng trong ký túc xá có hai người ở. Đánh thức cô ấy sớm như vậy, Chiêm Sắc có chút ngượng ngùng.
Đỗ Hiểu Nhân ngáp một cái, hỏi, “Không ngủ được sao? Nhớ tên đàn ông nào rồi?”
“Gì chứ! Cậu mau ngủ đi.”
“Sắc Sắc, cậu còn gạt tớ à? Chị Chu đã nói tớ nghe rồi, buổi tối hôm đó còn có một soái ca lái siêu xe chở cậu về nữa? Nói đi, anh ấy là ai vậy?” Chồng của chị Chu được sở trưởng sắp xếp làm công việc bảo vệ, lúc Quyền Thiếu Hoàng đưa cô về, vừa vặn gặp phải bọn họ.
“Đỗ Hiểu Nhân, cậu không ngủ sao?” Không ngờ chuyện này lại bị người ta lên án, Chiêm Sắc giả vờ cù cô ấy, “Không nên ép mình sử dụng tuyệt chiêu!”
“Nữ hiệp, không dám! Tha mạng.” Đỗ Hiểu Nhân nhanh chóng chui vào trong ổ chăn.
Thấy thế, cô cười cười, tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra khỏi ký túc xá, cô đã chuẩn bị một ít tư liệu về căn bệnh chướng ngại tâm lý, để đề ra những phương án trị liệu tốt nhất.
Bên ngoài là một mảng yên tĩnh.
Ngoại trừ trại tạm giam cách vách có các chiến sĩ cảnh sát vũ trang đang canh gác, thì chẳng hề có ai cả.
Cô bung dù che mưa, bước vội qua khu vườn nhỏ, vừa nghĩ về mớ bòng bong của bản thân.
Cơn gió đêm tạt xuống cùng với nước mưa, lạnh lẽo chui vào cổ áo, khiến cho toàn thân phải nổi da gà.
Sát —— sát ——
Trong âm thanh của giông tố, bỗng chốc cô nghe thấy nơi ngược sáng của hoa viên, truyền đến động tĩnh cực kỳ nhỏ bé.
Cô dừng bước chân lại, thử hỏi, “Ai vậy?”
Không có ai trả lời cô.
Cau mày, cô nghiêng đầu nhìn, lại hỏi: “Ai ở đằng kia?”
Bạch bạch bạch ——
Vẫn không có ai trả lời cả, chỉ có tiếng hạt mưa rơi trên mặt dù……
Cô nghiêng tai nghe ngóng, không còn âm thanh đó nữa.
Nhìn giọt nước đọng lại ở góc đó, cô phân tích mối quan hệ biện chứng giữa ác mộng và ảo giác của đôi mắt, tiếp tục đi đến chỗ tòa nhà văn phòng đối diện.
Là một nhà cố vấn tâm lý, Chiêm Sắc không có thời gian cố định để dạy học sinh. Việc tư vấn và hướng dẫn tâm lý được thực hiện tùy theo hoàn cảnh của từng học sinh. Nhìn chung, người chưa thành niên vi phạm pháp luật sẽ gặp một số vấn đề m tâm lý do ảnh hưởng của môi trường lớn lên cùng với gia đình.
Vào buổi sáng, cô đang trò chuyện với một vài đứa trẻ, vừa ghi lại tình hình của chúng vào dữ liệu theo dõi mà cô làm, thì lại nhận được một cuộc điện thoại từ Quyền Thiếu Hoàng.
Giọng điệu không cho người ta từ chối, vẫn độc đoán và kiêu ngạo như vậy.
Nếu không phải coi trọng mười vạn tệ của chuỗi ngọc thập bát tự này thì cô đã ném chiếc điện thoại xuống đất rồi.
Sợ người trong sở biết chuyện sẽ hiểu lầm, cũng không muốn để Ngải sở trưởng tra khảo, vì vậy, cô trực tiếp từ chối chuyện anh lái xe tới đón.
Mưa đầu mùa, lúc đầu chỉ tí tách một chút bây giờ bắt đầu nặng hạt.
Cô bung dù bước ra khỏi cửa, ngoài cửa lớn của Sở Thiếu Giáo, cô gặp Vệ Quý Bắc đang dừng xe ở đó.
Vệ Quý Bắc là cha của cô bé tên Vệ Thác mà Ngải sở trưởng nhờ Chiêm Sắc điều trị kia, anh ta cũng chính là chồng cũ của chị gái Quyền Thiếu Hoàng.
Mối quan hệ lòng vòng như vậy, trên thực tế đây đã là lần thứ ba Chiêm Sắc nhìn thấy Vệ Quý Bắc.
“Vệ tiên sinh, ngài đến thăm bọn trẻ sao?”
Vệ Quý Bắc gật đầu lịch sự với cô, “Chiêm lão sư muốn ra ngoài sao?”
“Đúng vậy.”
Mỉm cười, Chiêm Sắc nói tạm biệt rồi thẳng tiến bước ra khỏi cửa.
Để hiểu biết được môi trường trưởng thành cùng hoàn cảnh gia đình của học sinh, nhằm can thiệp đúng mục tiêu. Chiêm Sắc đã tìm hiểu qua danh tính và lý lịch của Vệ Quý Bắc. Một người đàn ông đẹp trai đã ly hôn vào tuổi 36 với khí chất hướng nội, đôi mắt điềm tĩnh. Người này được cho là người đứng đầu của viện nghiên cứu quân sự.
“Chiêm lão sư.”
Vệ Quý Bắc gọi cô lại.
“Vệ tiên sinh còn việc gì vậy?”
Vệ Quý Bắc nhướng mày nhìn cô, im lặng hai giây rồi gật đầu: “Mưa lớn như vậy, cô bắt xe taxi đi quả thực sẽ không tiện, tôi đưa cô đi. Thuận tiện, cũng muốn tìm hiểu tình hình của Vệ Thác trong thời gian gần đây một chút.”
Nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn mây bão, Chiêm Sắc cười cười không từ chối.
“Chiêm lão sư, tôi có thể liên lạc riêng với cô không?”
“Hả?”
“A, Chiêm lão sư, cô đừng hiểu lầm……” Vệ Quý Bắc nắm lấy tay lái, cười quay đầu giải thích. Tốc độ nói chuyện của anh ta rất chậm, nhưng từng câu từng chữ nói ra đều vô cùng chuẩn xác, đặc biệt là còn rất quan tâm đến cảm xúc của người khác, “Là như thế này, hạng mục quan trọng ở viện nghiên cứu của chúng tôi sắp bước vào giai đoạn kiểm tra số liệu kín. Lâu rồi tôi chưa có thời gian để đến. Nhưng với tư cách là một người cha, tôi muốn biết tình hình của con mình bất cứ lúc nào, có tiện không?”
Đối với yêu cầu như vậy, Chiêm Sắc ngượng ngùng nhận lời.
Lấy chiếc di động ra, cô bấm số điện thoại của mình vào chiếc di động của Vệ Quý Bắc.
Dọc theo đường đi, anh ta chỉ lẳng lặng nghe Chiêm Sắc kể chuyện, thỉnh thoảng ngắt lời khi cô nói đến điểm mấu chốt, cũng không quá đột ngột, không có bất kỳ câu hỏi nào làm khó cô cả, tỏa ra sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành. Bởi vậy, chỉ trong một giờ lái xe, Chiêm Sắc càng có thiện cảm với người đàn ông này hơn.
Một người đàn ông tốt tới hoàn hảo!
Nghĩ như
vậy, cô lại thoáng có chút tò mò, tại sao anh ta lại ly hôn với vợ của mình?
Tới nơi mà Quyền Thiếu Hoàng chỉ định, cô không ngờ anh đang chờ mình ở dưới tầng.
Càng không ngờ tới, khi vừa thấy Vệ Quý Bắc, anh lập tức đem người giữ lại.
Đối với mối quan hệ của hai người, Chiêm Sắc không thể coi là ngạc nhiên, dù sao thì đó cũng là chồng cũ của chị gái, không cần tám gậy tre cũng có thể đánh người thân thích*. Về phần người cô tìm thật ra là Quyền Thiếu Hoàng, cho dù Vệ Quý Bắc là người bình tĩnh ổn trọng nhưng anh ta vẫn tỏ ra ngạc nhiên một chút. Tuy nhiên, anh ta cũng chưa hề hỏi thêm một câu dư thừa nào.
(*Tám gậy tre đánh người: Hai người không có điểm chung để có thể gặp nhau, quăng tám sào cũng không trúng.)“Chiêm Tiểu Yêu, tối hôm qua cô trộm bò à?”
Cách nói chuyện của Quyền Tứ Gia vĩnh viễn khiến người ta phải cảm thấy tức đến đau gan.
Sờ lên gương mặt, Chiêm Sắc cũng không phải đèn đã cạn dầu, “Không có, trộm người.”
“Thiếu thốn đến như vậy sao?” Cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, lời nói của người đàn ông thực sự hài hước, “Nhớ tôi, nên không ngủ được đúng không?”
“Khụ!” Vệ Quý Bắc ‘khụ’ một tiếng, “Thiếu Hoàng, chẳng phải cậu có chuyện muốn nói với tôi sao?”
“Đúng. Lão Vệ, vào thư phòng nói đi.” Ánh mắt tà mị một chút, Quyền Tứ Gia lạnh lùng liếc mắt nhìn Vệ Quý Bắc một cái, sau đó gọi người đàn ông đẹp trai trưởng thành kia thành ‘lão Vệ’. Nói xong, như thể anh lại nghĩ tới điều gì mà lơ đãng đặt tay lên vai Chiêm Sắc, “Tiểu Yêu, không cảm ơn tôi sao?”
Chiêm Sắc ngẩn ra, có chút xấu hổ.
Rốt cuộc anh có hiểu rõ mối quan hệ giữa hai người không vậy? Là bác sĩ với người bệnh, chứ không phải là cặp tình nhân.
“Quyền Tứ Gia —” Cô vốn định nói thẳng ra, không quan tâm đến căn bệnh của anh nữa. Vừa chần chờ một chút, cô đã bị Quyền Tứ Gia thay mình quyết định. Nhướng mi tà lệ, anh nửa ôm vai cô, lại thân thiết vài phần, “Nghe lời đi, ngồi ở bên kia chờ tôi. Được không?”
Thành tâm đến nỗi muốn người khác hiểu lầm sao? Tra nam!
Vệ Quý Bắc làm bộ không nhận ra cái gì, mỉm cười với cô “Đừng khách khí, việc của Vệ Thác còn phải cảm ơn cô nhiều.”
“Vệ tiên sinh, là việc tôi nên làm thôi, có việc gì thì anh cứ gọi điện cho tôi……”
Lời còn chưa nói xong, Quyền Tứ Gia ở bên cạnh đã không kiên nhẫn, gương mặt anh tuấn bất chợt âm trầm.
“Hôm nay cô nghiện tranh luận vậy sao?”
Nhìn chằm chằm vào người đàn ông bỗng chốc trở nên lạnh lùng đến mức ánh mắt sắc bén như dao, Chiêm Sắc cũng trở nên ngây ngốc.
Tính tình thật kỳ lạ! Vừa rồi vẫn còn tốt, mà chỉ trong chớp mắt, mùa xuân đã biến thành ngày đông giá rét.
Một người bình thường phải trải qua những gì mới có thể luyện thành tính cách như vậy?
Đối lập sự kiên nhẫn và bao dung của Vệ Quý Bắc, cô càng cảm thấy tên họ Quyền quả thực biến thái đến bất bình thường không thể tha thứ. Nhưng nghĩ đến chuyện anh chỉ là người bị bệnh, trong lòng cô lại cảm thấy thấu hiểu. Ngồi ở trên sô pha, uống tách trà mà Thiết Thủ vừa pha, thuận tiện quan sát căn chung cư đầy phong cách nam tính mạnh mẽ này.
Thân là một nhà nghiên cứu tâm lý, cô không thể buông tha mà phân tích nội thất của ngôi nhà.
Màu xanh biển, màu đen, màu trắng, những gam màu lạnh của căn phòng khiến cho tổng thể căn hộ trở nên lạnh lẽo và u ám giống hệt chủ nhân.
Tuy nhiên, giữa khu trung tâm tấc đất tấc vàng này, lại có một căn nhà diện tích lớn như vậy, anh tuyệt đối đúng là người giàu có.
Trong lòng suy nghĩ về hoàn cảnh trưởng thành của Quyền Tứ Gia, chờ đến nửa ngày vẫn chưa thấy hai người đàn ông kia ra ngoài, cô thấy hơi mắc tiểu.
Cô nghiêng nghiêng đầu, thân thiện nhìn về phía Thiết Thủ.
“Này! Đại ca, WC ở đâu vậy?”
“Rẽ trái, đi thẳng!”
Cảm ơn Thiết Thủ xong, cô đi ra khỏi khu phòng khách lớn, dẫm lên chiếc thảm đắt tiền, dưới chân cảm thấy hơi bồng bềnh.
Bỗng nhiên, cặp mắt cô sáng lên. Một căn phòng kín bưng đã thu hút sự chú ý của cô. Xuyên qua khe hở nho nhỏ, có thể nhìn thấy những bức vẽ của trẻ em dán trên tường, cùng gam màu lạnh và phong cách lạnh lùng của toàn căn hộ đã tạo thành một sự xung đột thị giác mãnh liệt.
Cô không có ý định nhìn trộm sự riêng tư của người khác, nhưng đối với việc nghiên cứu Quyền Thiếu Hoàng thì cô lại vô cùng có hứng thú.
Gần như không cần suy nghĩ, đôi chân của cô đã từng bước từng bước đi đến căn phòng kia.
Không ngờ ——
Bàn tay vừa chạm vào then cửa, thì cổ áo bỗng nhiên bị ai đó dùng sức túm chặt, khiến cô lập tức loạng choạng. Đồng thời, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói giận dữ của một người đàn ông.
“Cút!”