Tôi nghĩ tôi hẳn là càng sống lâu càng lẩn quẩn?
Sau tiệc sinh nhật không bao lâu, Sở Kiều… Được rồi, chính là em kế của Tây Cố, cường thế không gì sánh được chuyển đến F trung, tuy rằng không thể cùng Tây Cố học chung một lớp, nhưng thường thường tan học cùng nhau trở về, có lúc cuối tuần cũng chạy tới tìm cậu ấy.
Tôi nghĩ tôi không có nhìn lầm, cô gái nhỏ này xác thực đối với tôi ôm ấp địch ý rất lớn, đây là lần đầu tiên có một cô gái nhỏ 16 tuổi cùng với tôi tranh giành tình nhân, tôi chỉ cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.
Sắp đến kỳ thi cuối kỳ, Nhâm Tây Cố năm nay hiếm khi lại có dịp an phận ở nhà gặm sách, mọi khi vào lúc này cậu vẫn là đang học, dù cho không thích nhưng thành tích đương nhiên không tồi.
Tôi từ công ty trở về thì gọi điện thoại cho cậu.
“A lô!” Đầu điện thoại bên kia truyền đến thanh âm của Sở Kiều.
“A, là Sở Kiều sao,” tôi bình tĩnh không gì sánh được nói: “Nếu trong nhà có khách bảo Tây Cố không cần xuống nữa.”
Bên kia cô nàng còn chưa kịp nói, tôi đã nghe được điện thoại bị Tây Cố cướp đoạt qua: “Chị hiện tại ở đâu, đến tiểu khu chưa?”
“Chị tới rồi. Em không cần xuống nữa, Sở Kiều là đến làm khách, dù sao cũng không thể bỏ khách ở lại chờ như vậy.”
“Dong dài như vậy làm chi, cậu ấy cũng phải đi rồi! Chị đến trước cửa siêu thị chờ tôi, 5 phút sau tôi ra đến.” Tây Cố vênh mặt hất hàm an bài xong, răng rắc một tiếng cúp điện thoại.
Tôi âm thầm lắc đầu, người ta nói tôi thần kinh thô, con gái nhà người ta cũng đã đuổi tới như thế mà còn vô tri vô giác, thần kinh của cậu ấy có thể đẹp ngang với chân voi.
Chầm chậm đi tới trước siêu thị, cậu quả nhiên đã đứng ở đó.
Trời rét đậm, cậu đại khái là mới tắm rửa xong, trên tóc còn ẩm ướt, bên trong mặc một chiếc áo lót màu đen, tùy tiện khoác ngoài một chiếc áo lông cừu màu trắng, áo khoác vừa qua mông,, dừng ở nơi thắt lưng chật hẹp, rất là đáng chú ý.
“Làm sao mà không sấy tóc?” hiện giờ là mùa đông, rất dễ bị đau đầu.
Cậu cùng tôi sóng vai đi vào, bất mãn lẩm bẩm nói: “Không phải là chị chờ ở dưới lầu sao… kết quả tốc độ so với tôi còn chậm hơn.”
Tôi bất đắc dĩ, khi dễ chân tôi không dài bằng cậu sao.
Cậu vừa nhìn đến khu đồ ngọt ánh mắt lập tức sáng lên, cưỡng chế kéo tôi đi qua: “Tôi muốn phô mai.”
Tôi đỡ trán, miễn cưỡng bảo trì hình tượng mặt lạnh, lấy hai hộp thỏa mãn cậu.
Vì thế Tây Cố đại gia tiếp tục gọi món ăn: “Cua, tôm, mực… không lấy cải trắng!”
Tôi phối hợp buông cải trắng, đổi thành cải xanh.
Cậu nhăn mày, kén chọn nói: “Tôi không thích ăn cái đó.”
“Đừng kén chọn, hiện giờ là thời điểm tốt để cơ thể phát triển, em còn muốn cao lên không?” Tuy rằng hiện tại đã đủ cao rồi =.=!
Cậu rầu rĩ quay đầu đi chỗ khác.
“Sở Kiều thật đi rồi? Không thì mua nhiều đồ ăn hơn một chút.”
Hai tay cậu khoanh trước ngực, “Đi rồi.”
“Khó khi thấy được em có quan hệ tốt với bạn nữ, xem ra em còn có thể cứu được.”
“Cậu ấy không giống với mấy người phụ nữ ẻo lả chỉ biết nằm úp sấp,” Tây Cố rất thẳng thắn, thờ ơ hất mấy lọn tóc ẩm ướt vương trên trán, “cá tính cũng mạnh mẽ, tương đối chơi thân.”
Tôi thật ra có thể lý giải được việc này với Tây Cố, cậu ưa tác phong làm việc sạch sẽ lưu loát, cô bé kia cùng với Nhâm Tây Cố giống nhau cá tính mạnh mẽ sắc bén, cậu tự nhiên sẽ có chút cảm tình tốt, dù sao đi nữa không ai lại bài xích người giống mình.
Dạo siêu thị xong trở về, tôi ở nhà bếp bận việc, cậu mở hệ thống sưởi, đem áo khoác lông tùy ý mắc lên trên ghế dựa, chỉ mặc một chiếc áo lót màu đen bắt đầu xem thi đấu bóng.
Tôi từ trong bếp ló ra: “Đi sấy tóc, chút nữa lại xem đấu bóng!”
Cậu tùy tiện sờ tóc: “Cũng khô hơn nửa rồi.”
Tôi trừng mắt lạnh giọng: “Đi sấy tóc!”
Cậu khó chịu giận tái mặt, đem điều khiển ném lên sô pha, chân trần xoành xoạch đi đến phòng tắm.
Tôi xoa khóe mắt một chút, mấy năm nay đều bị đứa nhỏ không nghe lời này dày vò chiếm tiện nghi, đúng
là chưa già đã yếu.
“Tây Cố, qua nửa năm nửa là hết cao nhị, có nghĩ tới sau này sẽ thi đại học nào hay không?”
Cơm nước xong Nhâm Tây Cố quen thuộc quay về trong phòng đem toàn bộ bài tập giáo khoa bày đến phòng sách của tôi, cậu chiếm chỗ máy vi tính để bàn của tôi, rất có bộ dạng của nhà tư bản.
Tôi ngồi phịch trên sô pha phòng sách, tay phải cầm lấy tài liệu vấn đáp lần thứ hai thay đổi trong tháng này, đau đầu tiếp tục im lặng học thuộc lòng. Đừng tưởng rằng chỉ cần có chức quyền sẽ viên mãn, bên kia tổng bộ cách mỗi tháng lại thay đổi phương châm giọng điệu. Càng miễn bàn tới tôi đây chỉ là một tổ trưởng nhỏ bé mới vừa được bố trí đến.
Hiện tại ngoại trừ phải học thuộc lòng cái giáo trình vấn đáp khiến người ta đau đầu này còn phải nên làm thế nào dàn xếp huấn luyện người mới, còn phải nghĩ cho tổ trưởng nhỏ của chúng ta một cái tên vang dội.
Ví dụ như trong nội bộ công ty: “Thịnh vượng tiểu tổ” “Trường thắng tiểu tổ” “Hùng ưng tiểu tổ”… Khẩu hiệu cũng là như: Trường thắng trường thắng, trường trì cửu thắng.
Nhâm Tây Cố phát hiện tôi đầy ngập oán niệm, cũng không quay đầu qua nói: “Chị sau này đều phát triển ở đây?”
Tôi gật đầu: “Gần như vậy, nếu như không có gì ngoài ý muốn, chị cũng không muốn sẽ dời ổ.”
Cậu cười nhẹ một tiếng, không có nói tiếp.
Trong phòng sách an tĩnh chỉ có tiếng ngòi bút của cậu quẹt lên trang giấy phát ra âm thanh sàn sạt, không phức tạp như tiếng lật giấy của tập tư liệu vừa dày vừa nặng trên tay tôi.
Tôi đau lưng đau đầu, day day huyệt thái dương, giương mắt nhìn về phía cậu, bờ vai của cậu ngày càng dày rộng, tuy rằng tính tình vẫn gắt gỏng muốn chết, nhưng làm cho người ta chậm rãi có cảm giác an toàn…
Mí mắt dần dần nặng nề.
Tôi không khỏi đau buồn than thở, lẽ nào thật sự liên quan đến tuổi tác? Năm đó thể lực và trí nhớ của tôi so với hiện tại đều khá hơn.
… Không biết đóng mắt lại từ khi nào, khi tôi dần dần khôi phục lại ý thức thì mông lung cảm thấy bên trong phòng không an tĩnh như bình thường.
Sau khi nghỉ ngơi một lát cơ thể lại phá lệ trì trệ mệt mỏi.
Nhưng là làm sao lại trì trệ, khi tôi phát giác gần như không thể động đậy tay chân, cơ thể bị cái gì đó nặn nề ngăn chặn thì nhất thời sợ đến hồn bay lên trời.
Thân thể của cậu rất nóng, nằm trên cơ thể lạnh như băng vừa vào đông của tôi giống như một cái lò sưởi…
Khốn khiếp, hiện giờ là trợn mắt hay không trợn mắt!
Trong lòng tôi thiên nhân giao chiến kịch liệt.
Cổ tay bị chế trụ vững vàng, hơi thở ấm áp từ bên tai quanh quẩn đảo đến trên môi…
Trong lòng tôi oán niệm không ngớt, hay cho tôi dẫn sói vào nhà >_
Ưm một tiếng giả vờ bộ dạng sắp thức tỉnh, tôi nhúc nhích vai cùng cánh tay, ám chỉ cậu nên thả người đi, tôi đã muốn tỉnh.
Ai ngờ tiểu quỷ này vậy mà sắc lại lớn hơn trời, thừa dịp khoảng thời gian này một giây cũng không dừng lại, trực tiếp hừng hực hôn xuống tiếp ——
Đại não tôi trong nháy mắt ngưng lại!