Quân Sinh Ta Đã Lão

Chương 30


trước sau

“Nếu là em, mới càng làm cho chị thương tâm…”

Nhâm Tây Cố bỗng nhiên giật mình ngừng lại: “Đây là cái ý tứ gì.”

Tôi tự nhiên là không để ý tới, phát hiện lực đạo cậu đặt trên vai tôi nặng thêm, muốn đem tôi từ trong lòng kéo ra chất vấn.

Tôi thấp giọng kêu: “Đau…”

Cậu vẫn không buông tay, kết quả bó tay bó chân, tới lui hết lần này tới lần khác.

Hai người giằng co đến hơn mười phút, sau cùng cậu oán hận một mực vòng quanh thắt lưng tôi, lui một bước, chiều theo ý tứ của tôi.

Tôi co vai lại, ngón tay nắm chặt vạt áo trước ngực cậu, đột nhiên thấy bản thân rất ti tiện, rõ ràng đã cự tuyệt cậu, nhưng trong thời khắc bị thương lại chiếm dụng sự dịu dàng không thuộc về mình.

Khiến cho tôi còn muốn nghĩ đến người đó một lần. Tôi thấp giọng nói cho bản thân, lúc này đây, tôi có thể triệt để buông xuống.

Tốt nghiệp năm ấy, không có nói cho Ngô Việt là tôi thích cậu ấy, là tiếc nuối cả đời của tôi.

Tôi chưa từng muộn, chỉ là đã bỏ qua.

Cho nên, xin cho phép tôi, nhớ đến Ngô Việt lần sau cùng.

Quay về trong phòng thì đã gần đến hừng đông, sau khi phát tiết hết toàn bộ tâm tình thân thể dường như bị đào móc hết những cảm giác mờ mịt.

Nhâm Tây Cố trực tiếp mang hành lý vào trong nhà tôi, tùy ý đặt ở góc tường.

Có lẽ là thái độ của cậu rất đương nhiên, đầu tôi vẫn còn đang ngu muội, nhất thời không phản ứng ra. Đợi đến khi tôi đứng trong toalet dùng nước lạnh thấm ướt khăn lông bắt đầu đắp lên mắt, từ phía sau dán tới một thân thể nóng ấm.

Tôi hoắc mắt đem khăn lông kéo xuống: “Em… em đi vào làm gì!”

Cậu lẽ thẳng khí hùng vung tay lên cởi quần áo: “Ngày hôm nay tôi quay về tìm chị, đến bây giờ còn không có ăn uống tắm rửa, chị nói thử đi.”

Thanh âm tôi nhỏ đi một chút: “Em có thể quay về bên nhà mình…”

“Phiền phức!” Cậu không kiên nhẫn nói, tự nhiên vô cùng đem quần áo treo ở phía sau cửa, tiếp tục tự nhiên vô cùng cởi quần áo, lại tự nhiên vô cùng lộ ra nửa thân trên trần trụi rắn chắc…

Cơ thể thanh niên cao to lõa lồ trước mắt, cậu ở trước mặt tôi cởi ra dây lưng, đường cong xinh dẹp của thân thể theo động tác hơi phập phồng, cậu bỗng dưng nhìn tôi chăm chăm, ngón cái cùng ngón trỏ giữ yên trên khóa kéo quần: “Chị xác định chị muốn ở lại đây?”

Tôi nghiêng mặt cắn môi: “Em trước tiên đi ra ngoài, mắt chị còn chưa đắp xong.”

“Chị có thể đi ra ngoài đắp, đắp xong thì làm cơm tối cho tôi nhớ kỹ không bỏ hành, tùy ý làm cái gì cũng được.” Cảnh vật nửa thân trên của Tây Cố ẩn hiện trước mắt tôi, nghĩ đến cậu bị tôi lôi kéo, bữa cơm cũng chưa kịp ăn không khỏi có chút mềm lòng, thiếu niên không thể chịu đói, tôi hôm nay cũng hầu như chưa ăn gì, vốn cũng dự định nấu mấy món ăn khuya để lấp đầy bao tử, chỉ là…

“Em làm sao trở về nhanh như vậy?” Đi còn không đến một tuần.

Cậu tàn bạo trừng tôi: “Làm sao, không muốn nhìn thấy tôi sớm như vậy.” Hoàn toàn coi nhẹ trước đó cậu còn đang chiến tranh lạnh với tôi.

Tôi quấn lấy vấn đề này: “Chú Nhâm với dì Lưu cũng không giữ em lại ở vài ngày? Một năm cũng khó gặp mặt vài lần.”

Nhâm Tây Cố nghe vậy bĩu môi, chỉ lạnh giọng cười giễu quay đi.

Khúc mắc của cậu với ba mẹ rất nặng, tôi không tiện hỏi nhiều. Cậu giúp tôi trong tình cảnh như vậy đến nửa đêm, tôi không tiện trực tiếp đuổi cậu quay về.

Hai người không hẹn cùng quên đi mấy tháng xa cách trước đó, nỗ lực biểu hiện ra sự hài hòa ngày thường.

Do dự vài giây, tôi cầm khăn mặt ra ngoài: “Chị đã chuẩn bị hai chén canh suông, em có muốn thêm vào trứng chần nước sôi hay không?”

“Có bánh ngọt hay không?”

“Không có.” Bản thân tôi lại không thích đồ ngọt, ngày xưa là vì cậu mà chuẩn bị.

Cậu lập tức bất mãn nói: “Như vậy tùy tiện đi.”

Tôi đột nhiên nhớ tới đoạn thời gian trước Sở Kiều thường xuyên cùng cậu cùng tiến cùng lùi: “Em với Sở Kiều lần này cùng nhau trở về?”

Cậu cau mày: “Tôi vì sao phải đi chung với Sở Kiều?”

Tôi nghi hoặc nói: “Em gần đây không phải qua lại với cô bé ấy sao…”

“Làm sao có thể!” Cậu bực dọc mà rống lên: “Dây thần kinh chị nối sai tuyến sao, không có chuyện gì đừng loạn điểm uyên ương!”

Tôi tỉ mỉ suy nghĩ dáng dấp vô cùng thân thiết của Sở Kiều với Tây Cố: “Em ấy mỗi sáng sớm tìm em đến trường, cũng thường cùng em về nhà, năm ngoái còn có một lần chị gọi điện thoại thì em ấy nghe, lúc đó em còn… Khụ, đang tắm ấy.” Điểm cuối cùng ấy rất không thuần khiết, tôi dừng lại, mập mờ nói.

Mặt cậu xanh hết phân nửa: “Ở F trung Sở Kiều quen biết chỉ mình tôi, tuy rằng không thích mẹ cậu ấy, tuy nhiên cũng đã đáp ứng trong nhà chiếu cố cậu ta, huống hồ tính tình cậu ta cũng lanh lẹ, rất giống tính tôi, ở chung cũng không phiền gì. Còn cái chuyện tắm không tắm kia, cậu ta với tôi
đều trong đội bóng rổ, mỗi ngày tan học cùng tập huấn nửa giờ, đương nhiên phải tắm.”

Tôi lúng túng ngừng nói.

“Còn có cái gì muốn hỏi?” Hai tay cậu khoanh trước ngực.

Tôi vốn muốn hỏi cậu vì sao biết tôi đang ở trên sân thượng, sau lại suy nghĩ một chút, theo như tính nết ngày thường tôi lười ra cửa, cậu từ lâu đã biết tôi chỉ chạy qua chạy lại giữa hai nơi là giường ngủ với sân thượng.

Trong gương hai mắt sưng phù đỏ bừng, đắp khăn lạnh nửa tiếng một chút ích lợi cũng không có.

Trước khi Tây Cố tắm xong tôi đã đem phần ăn của mình tiêu diệt, cậu đi ra thì mặt hơi mơ hồ, chán ghét nhét vào trong miệng.

Tôi nhìn cậu áo lót màu đen như ngày thường, quần đùi Hawaii rộng thùng thình màu sắc rực rỡ, không khỏi làm cho người thưởng thức thở dài, khuôn mặt đẹp trai bị mái tóc đen ẩm ướt lộn xong che đi phân nửa, tôi đem máy sấy đặt trước mặt cậu, muốn cậu ăn xong lập tức đi sấy tóc.

Cậu không kiên nhẫn mà gật đầu, dường như thực sự rất đói bụng, sau khi ăn xong còn lấy thêm một lát bánh mì trong tủ lạnh, ăn tạm uống thêm nước trắng.

“Ăn xong rồi em đi về đi.” Tôi đứng trước cửa phòng mình quay mặt về hướng nhà bếp nói.

Cậu không lên tiếng, chỉ là bắt đầu thô lỗ đem ly chén cùng bàn ghế gõ nhau bang bang.

“Tây Cố…” Tôi lên tiếng.

“Tôi xem ti vi một lúc…” Cậu mang theo ly nước đi tới sô pha trên phòng khách, mở ti vi.

Tôi hơi đau đầu, mí mắt cũng muốn rớt xuống, không còn nhiều tâm lực đi ứng phó cậu: “Em có thể đi về nhà mình chơi máy vi tính…”

Trước mắt đột nhiên bị bóng ma bao trùm giữ lại, bên hông căng thẳng, giây tiếp theo phát hiện bản thân mình ngay từ cửa phòng dễ dàng bị ôm đến trên sô pha, vẻ mặt uể oải của thiếu niên xuất hiện ở phía trên: “Nói tôi đê tiện cũng được, thừa cơ hội mà vào cũng được, tôi chỉ cần một câu của chị, có nguyện ý cho tôi một cơ hội hay không?”

Tôi đang muốn lắc đầu.

Cậu trong nháy mắt khôi phục bản tính, trực tiếp lấy tay che miệng tôi: “Không cho phép cự tuyệt!”

Nào có người nào biểu lộ như vậy?!

“Tôi cũng không có yêu cầu chị lập tức đáp ứng, chỉ cần chị đồng ý nhìn tôi, cho tôi có cơ hội biểu hiện mình khác so với những người đàn ông kia…” Cậu nghiêm nghị nhìn chằm chằm tôi, chăm chú nói: “Đúng, hiện tại tôi cái gì cũng không có, tôi cũng sẽ không ích kỷ như vậy lôi kéo chị, chỉ cần chị vẫn đợi đến khi tôi tốt nghiệp, hiện tại tình cảm của chị đang là cửa trống, tôi chỉ hy vọng chị trong khoảng thời gian này, nhìn tôi… Thấy rõ thái độ của tôi là như thế nào, cho tôi một cơ hội làm cảm động chị.”

Tôi trầm mặc thật lâu, sau đó từ dưới lớp áo lôi ra tay cậu: “… Em dự định cứ như thế này làm cảm động chị?”

Cậu tắc nghẽn, một bàn tay khác rục rịch ở bên hông tôi bất đắc dĩ rời khỏi: “… Đàn ông thời kỳ dậy thì, năng lực tự động điều khiển rất kém cỏi.”

Tôi nhấc cái gối đập lên mặt cậu: “Cút.”

Nếu không phải ngày hôm sau tình trạng đột phát, tôi cảm thấy tôi khi đó có lẽ không cần bao lâu cũng sẽ bị cường thế tiến công của cậu cảm động.

Ngày hôm sau tôi bị mẹ già lôi tỉnh từ trên giường.

“Con…” Bà thở sâu, tuy rằng tôi còn buồn ngủ, nhưng có thể phát hiện sắc mặt của bà đặc biệt khó coi: “… Tây Cố tối hôm qua làm sao lại ngủ ở nhà chúng ta?”

Tinh thần tôi bỗng dưng tỉnh lại, nhìn thấu qua cửa phòng mở ra phân nửa, có thể thấy áo lót của Tây Cố đã cuốn đến qua rốn, quần đùi ngủ nhăn dúm dó…

Nghĩ đến sáng sớm nay dáng dấp cậu như vậy mở cửa cho mẹ tôi, thoáng chốc tôi toát mồ hôi lạnh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện