Nếu không phải đi vào siêu thị này là một hồi ý nghĩ tạm thời, tô sẽ cho rằng giá trị chữ tín của Chung Ý đã rớt xuống con số âm.
Lữ Lương quay đầu nhìn tôi: “Em quen cậu ấy?”
“… Đây là cậu bé hàng xóm trước kia của em.” Tôi hơi cố sức rụt tay về, ánh nhìn của Nhâm Tây Cố chuyển tới Lữ Lương bên cạnh tôi, lạnh lùng buông tay ra, vẫn chưa ngăn lại.
Lữ Lương “À” một tiếng, nhìn hai tay Tây Cố nhét ở túi quần, từ sau quầy hàng chậm rãi thong thả bước ra: “Em có muốn đi qua chào hỏi một chút hay không?”
Tôi có chút không an lòng “Ừ” một tiếng, nhìn về hướng Tây Cố đang đến gần tôi, rốt cục cùng lời, chỉ biết nhìn cậu lăng lăng.
Cậu đã cao to lên rất nhiều, Tây Cố 18 tuổi thân thể thoát khỏi sự thon gầy ngây ngô của thời kì niên thiếu, tóc cậu cắt ngắn, nhưng vẫn như cũ vểnh lên lộn xộn lung tung, mặt mày càng lộ ra vẻ sắc bén khó có thể thân cận.
Tôi trở tay không kịp, không hề báo động trước cùng cậu gặp lại, phản ứng bản năng đưa ra một câu cũ rích: “Đã lâu không gặp.”
Cậu kéo ra một bộ dáng tươi cười không hề có độ ấm nào: “Đúng vậy, đã lâu.”
Tôi mím môi, tiếp tục trầm mặc.
“Thì ra chị ở Thượng Hải.” Nhâm Tây Cố nghiêng đầu, rủ mắt nhìn tôi.
“Ừ.” Tôi không biết nên cùng cậu nói cái gì, có thứ gì đó không nhìn thấy được chen ở chính giữa, sau cùng tôi chỉ có thể nhạt nhẽo nói: “Thật khéo.”
Cậu lãnh đạm nói: “Xác thực rất khéo.”
Nói xong câu đó Nhâm Tây Cố không có lại mở đề tài nữa, tôi đã cùng lời, những câu chữ thân mật, tôi không có tư cách nói nữa, nếu là chào hỏi, mỗi một câu nói với cậu đều rất tối nghĩa khó có thể tiến lên tiếp tục.
Hai người trầm mặc chỉ chốc lát, cậu thờ ơ vuốt mái tóc, nhăn mày nói: “Còn có chuyện gì không?”
Tôi vội vàng thức thời lắc đầu: “Không có việc gì… Tạm biệt.”
Tôi trực tiếp xoay người dứt khoát rời đi, bóng dáng cao to dần dần tan biến sau chỗ rẽ.
Tôi nhìn bóng lưng của cậu trong lồng ngực âm ỷ đau, tràn đầy khổ sở nhưng chỉ có thể một mình nuốt xuống, nếu ban đầu chọn lực rời đi, tôi cũng dự định đến sẽ có ngày này. Chỉ là khi thật sự đối diện thì so với trong tưởng tượng càng thêm khổ sở.
“Làm sao vậy.” Lữ Lương theo lễ phép chờ Tây Cố đi rồi mới đẩy xe mua sắm tới, nói.
Tôi lắc đầu, lôi đề tài ra: “Anh có cái gì cần mua không?”
“Anh không có.” Lữ Lương nói : “Còn em?”
“Em mua thêm vài gói mì gói.” Tôi tận lực ở khu thực phẩm ăn nhanh bần thần hết vài phút, lúc này mới có thể nhàn nhạt nói: “Được rồi chúng ta đi thôi.”
Vốn tưởng rằng né tránh khi tính tiền gặp Tây Cố, nhưng trước quầy thu ngân dưới lầu đã sắp một hàng thật dài, trong đội ngũ phía trước Tây Cố như hạc giữa bầy gà, bắt mắt vô cùng, trong lòng tôi thấp thỏm không biết nên cùng cậu nói cái gì nữa. Thình lình cậu đột nhiên quay đầu, tầm mắt trong nhất thời giao vào tôi, phảng phất như không phát hiện ra tôi, mặt không biểu tình quay đầu đi.
Siêu thị chỉ có hai quầy thu ngân, tôi vô ý thức nắm chặt tay, cũng giống cậu, làm bộ như người xa lạ, Lữ Lương đứng hơi nghiêng ở phía đối diện cậu, đợi làn người thong thả di chuyển.
Xung quanh khách hàng đêm khuya mua thức ăn đại đa số đều là trang phục gọn nhẹ ở nhà, đoán chừng là các hộ gia đình ở lân cận.
Tôi không có ham muốn mở miệng, nhưng vẫn câu được câu không nói chuyện với Lữ Lương, đột nhiên trên vai chùng xuống, thân thể thiếu nữ mềm mại khoác lên vai tôi: “Chị Hác Manh, thật là chị.”
Tôi mỉm cười, nhìn thiếu nữ tóc ngắn cao gầy trước mắt: “Là chị.”
“Ban nãy ở xa xa em nghĩ nhìn thấy chị, gọi Tây Cố nhìn giúp em, nhưng cậu ấy hết lần này tới lần khác không thèm để ý tới.”
Tôi không có cách nào nói tiếp, vẫn như cũ chỉ có thể mỉm cười.
“Chị Hác Manh, thì ra hơn một năm nay chị ở Thượng Hải, làm sao không liên hệ với tụi em.”
Tôi xấu hổ nói: “… Công việc tương đối bận, dành không ra thời gian, bởi vậy đều cắt đứt liên hệ với rất nhiều người.”
Đáy lòng tôi rất rõ ràng, Sở Kiều là một người thông minh, khi đó cô ấy ở thành phố F, làm sao không có khả năng đoán ra manh mối.
“Hôm nào đó có muốn đến nhà tụi em ngồi chơi không?” cô ấy nghiễm nhiên lấy tư thế chủ nhân nói: “Ngay gần đây, đường đi chưa đến 10 phút. Siêu thị này đóng cửa trễ nhất trong khu vực, 11 – 12 giờ vẫn còn rất náo nhiệt. Tây Cố mấy ngày nay ở nhà thường xuyên lên mạng chơi suốt đêm, không có cách
nào khác, em nửa đêm còn phải cùng cậu ấy đi mua thức ăn khuya.”
“Các em còn chưa khai giảng?” Tôi nói hơn phân nửa mới bỗng nhiên phản ứng ra, kinh ngạc nói, F trung cấp ba cho nghỉ đông lâu như vậy?
“Em với Tây Cố xin nghỉ vài ngày, mấy ngày nay so sánh hoàn cảnh trường học, ba nói chúng em sau này báo chung một trường, cũng thuận tiện chăm sóc.”
Tôi chỉ có thể gật đầu, sau đó mặc kệ cô ấy có nghe hay không khuyên bảo vấn đề chính: “Thi vào trường đại học là một khâu rất trọng yếu, nếu như không có gì quan trọng các em nên sớm trở về trường ôn tập, nói Tây Cố ít lên mạng chơi đi, chờ mấy tháng nữa thi đại học kết thúc cậu ấy thích chơi thế nào thì chơi thế ấy.”
Sở Kiều cười như không cười nói: “Chị Hác Manh thật đúng là quan tâm Tây Cố.”
Tôi giọng điệu tự nhiên nói: “Đương nhiên là quan tâm, tốt xấu gì cũng chăm sóc nhiều năm như vậy.”
Đang nói chuyện, hàng người nhanh chóng đến phiên tôi, Tây Cố đã tính tiền xong, tôi đem đồ ăn chọn mua để lên quầy thu ngân thanh toán rõ ràng.
Lữ Lương trực tiếp đưa tiền cho nhân viên thu ngân, tôi vội vàng ngăn cản anh: “Không cần, mấy thứ đó để em trả.”
“Không sao, coi như anh mời khách…”
Tôi nghiêm mặt cắt ngang lời anh, móc ví tiền mình ra: “Không cần, thực sự không cần.”
Sở Kiều ở bên cạnh nhìn cười tủm tỉm, dù sao cũng là cô bé, tôi tự nhiên phát hiện ra khi cô ấy cùng tôi nói chuyện thì con mắt quay tròn thường xuyên chuyển đến trên người Lữ Lương.
Đương nhiên đây không phải là vì cô ấy xem trọng Lữ Lương, mà là…
“Chị Hác Manh,” cô gái nhỏ rốt cục kết thúc mấy lời khách sáo nãy giờ, cằm mập mờ hất về phía Lữ Lương : “Bạn trai chị?”
Lữ Lương nhất thời xấu hổ mặt nghiêng qua một bên, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng đứng lên.
Tôi do dự, lôi ra bộ dáng tươi cười: “… Đang cân nhắc.”
Lữ Lương xấu hổ ở bên cạnh nhất thời khuôn mặt náo loạn đỏ chót.
“Sở Kiều, xong rồi đó!” Tây Cố ngay cửa không kiên nhẫn lạnh lùng nói.
“A, đến liền đến liền.”
Sở Kiều lôi kéo tay tôi bước nhanh ra khỏi siêu thị, Lữ Lương ở sau người cự ly cách ba bước một đường đi theo, Sở Kiều tới gần trước mặt Tây Cố thì bắt đầu bỡn cợt nói: “Yên tâm đi, đừng theo sát như vậy, em cũng không đem chị Hác Manh lừa chạy mất!”
Lời kia vừa nói ra đương nhiên không ai đáp lại, bầu không khí nhất thời lạnh ngắt.
Tôi hơi xấu hổ muốn đem trò đùa này chu toàn, mới hơi căng miệng, Nhâm Tây Cố đột nhiên lên tiếng: “Chị đã ở Thượng Hải, sau này liện lạc cũng tương đối thuận tiện, hẳn là không ngại nói cho chúng tôi biết địa chỉ chứ.”
Tôi không biết cậu đang suy nghĩ cái gì.
Một khắc trước tôi còn nghĩ rằng cậu muốn cùng tôi cả đời không còn qua lại với nhau, một giây này lại đột nhiên không báo động trước muốn địa chỉ nhà tôi.
Nhìn thấy tôi đứng chần chờ, Tây Cố câu ra khóe môi: “xem ra là không muốn?”
Ngay cả người trì độn cũng thấy được phần trút giận này có chút không bình thường.
Lữ Lương liên tiếp nhìn tôi, Sở Kiều từ khoảnh khắc Tây Cố bắt đầu nói ra sắc mặt liền trầm mặc khó coi.
Tôi rủ mí mắt, báo ra địa chỉ nhà của tôi với La Lỵ.
“Điện thoại di động đâu.” Cậu đè thấp mặt mày, lạnh như băng nói.
Dưới khí tức cường đại của cậu, tôi vô ý thức trôi chảy báo ra số cầm tay của tôi.
Vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại di động đặt trong túi xách lập tức vang lên…
“Đây là số của tôi.” Nhâm Tây Cố nhìn chằm chằm tôi ——
“Đừng có quên nữa.”