Một đám người náo loạn suốt đêm, sáng hôm sau mới tận hứng mà về, hoạt động quần thể thì do nam sinh mời khách, trong ghế lô ngoại trừ Ngô Việt nghỉ ngơi hơn nửa đêm mới có chút tinh thần, mấy người còn lại toàn xiêu vẹo đến chân nam đá chân chiêu.
Ngô Việt đành phải lắc đầu, phất tay cho bọn họ đi trước, ra quầy lễ tân ứng ra chi phí.
Tôi cùng La Lỵ sớm nói lời từ biệt khi mọi người tinh thần đang ngơ ngác, mãi đến những người khác đã rời đi gần hết. Tôi mới chậm rãi bước ra, cùng Ngô Việt phía trước quầy “Ngẫu ngộ”.
“Hác Manh, cậu còn chưa đi sao.”
Tôi mặt không đổi sắc gật đầu. Kỳ thực là bởi vì rất khẩn trương, chỉ cần hơi căng thẳng, tôi sẽ nhịn không được trưng ra bộ mặt cứng ngắc, vẻ mặt tê liệt đó lại được truyền thành nét âm trầm lãnh đạm.
“Cậu ở đâu? Đợi tớ tiễn cậu về nhà.” Cậu ấy mở ví tiền, nói cũng không ngẩng đầu lên.
Tác phong của cậu ấy không bộp chộp như bạn học cùng lứa tuổi từ trước đến nay ôn hòa thân sĩ, đối với tôi khi đó mà nói, gần như là mê muội ghê gớm. Tôi lạnh mặt ‘Ừ’ một tiếng, tay cầm túi xách gần như run lên. Khóe mắt không cẩn thận ngắm xuống ví da của cậu ấy, tôi sửng sốt một chút, phảng phất như bị hất một chậu nước đá từ đầu tới chân, tâm tình xao động triệt để nguội lạnh từ từ theo dòng nước…
Tuy rằng thời gian cậu ấy mở ra rất nhanh, nhưng vẫn có thể liếc mắt thấy tấm ảnh chụp bắt mắt nhét giữa ví, đó là một cô gái trẻ xinh đẹp hoạt bát, cười đến dường như hết thảy ánh dương quang đều chiếu lên người cô… Cùng với tôi hoàn toàn là loại hình tương phản.
“Không hay rồi.” Tôi lơ đãng giơ ra điện thoại di động, “Vừa mới phát hiện tin nhắn, tớ có việc, đi trước nhé.”
Cậu ấy đang cùng cô nhân viên tính hóa đơn, nghe vậy quay đầu lại “Ơ? Gấp như vậy sao?”
Tôi mập mờ ừ một tiếng “Không sao, tớ về nhà trước.”
Nói xong cũng không đợi cậu ấy phản ứng lại trực tiếp mở rộng của đi ra ngoài.
Tôi ở trên đường lớn, thò tay vào trong túi lấy ra hai vé xem phim, đứng trước thùng rác ngây người một lát lại lần nữa đem vé xem phim cất vào trong túi.
Tùy ý đón một chiếc xe buýt, có lẽ là đả kích quá lớn, cả đêm như vậy tôi cũng không cảm thấy mệt mỏi. Tôi ngồi ở vị trí sát cửa sổ, không yên lòng mà xem phong cảnh lướt qua ven đường, bằng cảm giác của bản thân, tùy ý xuống xe ở một trạm, bắt đầu lang thang vô định.
Ngực buồn phiền hoảng sợ, vừa khó chịu vừa lạnh lẽo, như bị vật nặng đè lên, rơi không thấy đáy.
Tôi không mục tiêu đi trên phố, vậy mà không ngờ, trên góc quảng trường người đến người đi, có một bóng hình quen thuộc ngồi trên bậc thang của của quảng trường, nghiêng mặt, nhìn không rõ biểu tình.
Chậc, thì ra là tiểu hài tử phiền phức nhà hàng xóm.
Tôi hai tay nắm túi xách, chuẩn bị làm như không thấy bỏ đi. Đi dược hai bước, tôi quay đầu lại, cậu ấy vẫn như cũ không nhúc nhích ngồi nguyên tại chỗ, rõ ràng là một đứa bé, lại lộ ra vẻ cô độc quá phận của người trưởng thành.
Tôi buồn bực gãi gãi đầu, một lần nữa sầu não nhấc chân.
“Ê, sao em lại ở đây, không trở về nhà?”
Cậu ngẩng đầu nhìn tôi một cái, không hé răng.
Tôi đặt mông ngồi bên cạnh cậu, không nhìn cậu, chỉ nhìn chằm chằm vào chim bồ câu không ngừng vỗ cánh trên khoảng trời ở quảng trường, “Ba mẹ em cũng không quản em? Lại chạy đến đây như thế này bọn họ sẽ lo lắng đó, về nhà đi.”
Cậu nhăn lông mày, giọng hung ác cả giận nói “Chị phiền quá, tôi như thế nào cũng không liên quan đến chị.”
Tôi suy nghĩ một chút “Điều này cũng đúng.” Nghiêng đầu lại nhìn cậu vài giây. “Chị nói này, tính tình của em thực sự quá kém, như vậy giao tiếp cùng những người khác không có vấn đề gì sao?”
Cậu trừng mắt “Tôi giao tiếp cùng những người khác như thế nào cũng không quan hệ tới chị.”
“Tính cách bản thân cùng con người em như vậy thực sự rất đáng đánh.” Nếu như là trời sinh, cũng chỉ có thể nói hẳn là thiên phú dị bẩm.
Cậu cũng giống như tôi lấy tay chống vào má, nhìn lại tôi, lông mày bướng bỉnh nhướng cao rất sắc bén “Chị không có tư cách nói tôi, chính chị lúc đó cả ngày mặt âm trầm, so với tôi rất giống đó thôi.”
“…”
Tôi trầm mặc, đột nhiên nghĩ ra mình vừa mới thương tâm thất tình, vì sao lại phải khiến cho bản thân chịu khổ?
Cậu ấy thấy tôi trầm mặc xuống, lặng lẽ giả vờ lơ đãng nhìn lướt qua tôi, cũng không mở miệng nữa.
Tôi đứng lên, không nói hai lời trực tiếp nhấc chân đi. Cậu sững ra nhìn tôi đứng dậy, trong nháy mắt biểu tình không biết làm sao. Nhưng sau cùng cậu vẫn nhếch môi, điều chỉnh lại khuôn mặt, không nhìn tôi.
Tôi bĩu môi, lắc đầu cái, tiểu quỷ hỗn đản này.
“Này! Cho em!”
Đi hơn một nửa cái quảng trường rốt cục tìm được một siêu thị, tôi mua hai cái bánh mì cùng bánh kem, thuận tiện lại cầm thêm mấy bịch quà vặt trẻ em thích, cả một bao, lại không ngại
cực khổ quay trở về.
Cậu ấy ngạc nhiên ngẩng đầu, biểu tình kinh ngạc còn chưa kịp thu hồi, “…Chị còn chưa đi?”
“Đi cái gì?” Tôi thở dài, tay xoa nhẹ đầu cậu, tóc của cậu cùng cá tính của mình tương phản, thập phần mềm mại đen bóng. “Em chắc là chưa ăn bữa sáng đi, hiện giờ đã trưa rồi, tiện thể ăn trưa luôn.” Cậu phỏng chừng bị khiếp sơ quá độ, còn không có phản ứng nhiều, không như bình thường hung hăng phủi đi.
“Còn lo lắng gì nữa.” Tôi thành thật không khách khí lấy ra một phần bánh mì, đói bụng từ sáng giờ, dạ dày đã hơi đau.
Cậu tiếp nhận lấy, phòng bị nhìn tôi một cái.
“Yên tâm, không có bỏ độc.”
Cậu cẩn thận cắn một miếng, nhíu mày “Thật khó ăn!”
“Có ăn là may rồi, yêu cầu đừng cao quá.”
Cậu vươn tay ra xách theo phần bánh như đồ bỏ đi của cậu ấy, “Tôi với chị đổi.”
Tôi tức giận vỗ lên đầu cậu, “Đổi cái gì mà đổi! Của chị cũng giống của em thôi!”
Cậu oán hận trợn mắt nhìn tôi một cái, “Đừng có chạm lung tung vào tôi!”
Tôi nhún vai, “Em là con trai, tam trinh cửu liệt như thế thân là con gái chị đây rất xấu hổ.
Cậu không hé răng, xả giận cắn xé bánh mì.
“Không nên gắng gượng như thế, thả lỏng chút đi.” Tôi kéo xuống một miếng bánh mì, bóp nát trong bàn tay “Chết nè, cho mày dám cười nè.”
Cậu xem thường thấp giọng cười xùy một tiếng.
Tôi không để ý đến cậu, tự ý đem bánh mì tung ra trước mấy con chim bồ câu, một mặt nói, “ Chị kể chuyện này nè. Từ trước có một người họ Thái, người khác đều gọi hắn Tiểu Thái, kết quả...” Tôi dừng lại.
Cậu lập tức vểnh tai.
“Kết quả... Có một ngày hắn bị đem đi.”
“...”
“Trước đây, có một người câu cá, câu được một con cá mực. Con cá mực xin hắn thả nó đi, người kia nói. ‘Được, nhưng mà ta muốn hỏi ngươi mấy vấn đề, trả lời được ta sẽ tha cho ngươi.’ Cá mực lập tức rất hài lòng nói ‘Ngươi hỏi đi!’ sau đó...”
Cậu lần thứ hai vểnh tai.
“Sau đó... Người nọ đem con cá mực đi nướng.”
“...”
Tôi mặt không đổi sắc tiếp tục nói, “Trước đây, có một con gấu Bắc cực cô đơn ngẩn người trên băng, thực sự buồn chán mà bắt đầu tự nhổ lông mình ra chơi, một cọng, hai cong, ba cọng... Sau cùng nhổ đến một cọng lông cũng không còn, sau đó...”
“Đừng nói nữa,” Nhâm Tây Cố u ám quay đầu lại, “...Lạnh đến chết.”
“Đoán đúng rồi, con gấu đó đúng là bị lạnh đến chết.”
Nhâm Tây Cố thể diện đen hơn phân nửa “Chị kể truyện cười kiểu gì vậy.”
“Chuyện cười lạnh a.” Tôi chăm chú nhìn cậu, “Em không cảm thấy mùa đông kể chuyện cười lạnh, rất phù hợp ý cảnh sao.”
“…” Cậu im lặng một lúc lâu, “…Chị thực sự là một người kỳ quái.”
Được rồi, thực sự là lấy vẻ mặt nghiêm túc mà đi kể chuyện cười xác thực có điểm kỳ quái. Hai người sau khi kể chuyện kết thúc, càng phát ra không khí lạnh lẽo, bữa trưa ăn xong cũng không thấy vui vẻ, mỗi người lại phát ra một chút ngây ngốc.
Còn chưa đến năm giờ, sắc trời đã muốn tối lại. Tôi do dự, từ trong túi móc ra hai vé xem phim, “Nhâm Tây Cố…”
Cậu “Ừ” một tiếng.
“Có muốn đi xem phim không?”
Vì vậy trong rạp chiếu phim đầy các cặp yêu đương, mười tám tuổi tôi bi thảm cùng một học sinh tiểu học, ngồi ở hàng thứ nhất.
Trong bóng tối, bốn bề tiếng cười cuộn trào mãnh liệt náo nhiệt, tôi ngậm một cọng khoai tây chiên, từ đầu tới đuôi đều không cười.
Đứa nhóc bên cạnh thì khi phim tới cao triều lại quay đầu đi.
“Nè, có phải chị đang khóc hay không?”
Tôi lắc đầu, hai mắt không rời khỏi màn ảnh.
Bên kia cũng an tĩnh theo, hồi lâu, một tay lạnh lẽo giơ ra đưa cho tôi một cái khăn tay.
Tôi tiếp nhận, xoa xoa lung tung con mắt.
“Cái phim này thực sự rất khôi hài, chị cười đến chảy nước mắt.”