Quân Sinh Ta Đã Lão

Chương 46


trước sau

Sinh hoạt một lần nữa đi về quỹ đạo.

… Hay là không có đi trở về, tôi quay đầu nhìn một chút đồng hồ báo thức, lay tỉnh bé trai bên cạnh: “Tây Cố, nên rời giường rồi, sáng nay anh có tiết học.”

Nhưng mặc kệ là chệch đường ray hay là một loại trở về khác, từ nay về sau sinh mệnh của tôi cũng phải dung nạp anh.

Cúi đầu nhìn ánh nắng mai xuyên thấm đường nét trẻ con của anh, tôi nghĩ tôi rốt cục trốn không khỏi trận ma chướng này. Anh có thể đi tới cuối cùng hay không, nếu không đi tới cuối, bất luận kết cục ra làm sao, cũng là do tôi lựa chọn, đây tất cả đều là tôi tự tìm.

“Manh Manh,” Tây Cố nửa mơ nửa tỉnh, cau mày xoay người chặn tôi ôm ngang, đầu tóc rối bời nhắm vào trong lòng tôi ủi ủi, tránh né ánh nắng sớm chiếu vào trong phòng: “Cho anh ngủ thêm một tí…”

“Đừng quậy nữa.” Tôi giãy dụa đẩy đầu anh ra: “Em còn phải đi làm đây…”

Anh bất mãn sáp mặt đến: “Vậy hôn một cái rồi đi…”

Tôi hôn nhẹ một cái: “Đi đánh răng rửa mặt cho em, không được trễ giờ học.”

“…Sặc, thật dữ.” Anh lẩm bẩm, cuối cùng cào sơ mái tóc, miễn cưỡng mở mắt ra.

Tôi ôm chăn ngồi dậy, phía sau nổi lên một trận cảm giác mát mát, Nhâm Tây Cố bàn tay chống mặt, đối diên phía sau tấm lưng trần của tôi huýt sáo một hơi, tôi quay đầu lại liếc anh một cái, trực tiếp quấn chăn xuống giường, nhặt lên áo ngủ tối hôm qua bị anh thô lỗ vứt tới cửa.

“Manh Manh, quần lót anh đâu?”

“Tự anh quăng đâu còn không biết sao.” Tôi đưa lưng về phía anh, nghe anh lục tà lục tục xuống giường, cơ thể trần trụi ở trong phòng đi tới đi lui.

“Nhâm Tây Cố!” Tôi ném cho anh một cái quần cộc, thực sự chịu không nổi anh trần trùng trục lúc ẩn lúc hiện ở bên cạnh.

Anh lấy ngón tay gảy lên cái quần, chẳng biết xấu hổ mà giương cao khóe miệng: “Em cũng không phải chưa thấy qua.”

Tôi không nể mặt, trực tiếp đem tiểu quỷ đáng chết này đá vào nhà tắm.

Làm bữa sáng qua loa, trên vách tường dán thời khóa biểu thật to, buổi sáng có hai tiết, tôi đều dùng bút đỏ để đánh dấu, mỗi khi đến ngày lại kéo anh rời giường.

Trong phòng tắm tiếng nước chảy rào rào: “Tây Cố, xong chưa vậy, anh chỉ còn có 10 phút.”

Từ phòng tắm truyền ra tiếng bài bác rầu rĩ: “Thỉnh thoảng muộn một chút cũng không có gì đáng ngại.”

“Nhanh lên một chút cho em.”

Ngày hôm nay tôi phải ra ngoài tìm gặp khách hàng, thừa dịp Tây Cố ăn sáng thì thu dọn đầy đủ công văn với tư liệu, trên tay tôi cầm là bách khoa toàn thư, đem các vấn đề cùng lý do khoái thác mà Lâm tổng – tổng giám đốc kinh doanh có thể đưa ra ở trong đầu yên lặng diễn luyện lại một lần.

Giai đoạn trước đó đã chuẩn bị thu thập tư liệu đến nay đã làm khá đầy đủ, lòng tôi vẫn có chút sức mạnh, quyết định chính thức đăng môn bái phỏng.

Lần đầu tiên tiếp xúc với đơn hàng lớn là quảng cáo mở rộng phố mua sắm, tôi tin rằng bỏ công mài đao thì không đốn lầm củi, chuẩn bị tốt là khởi đầu của thành công.

“Em đang xem cái gì?”

Tư liệu trong tay đột nhiên bị rút đi, Tây Cố ở phía sau tôi quét mắt qua tư liệu vài lần: “Lâm tổng?” Anh niệm niệm ngân nga tiêu đề tổng kết trên tư liệu: “Chuyên ngành học, yêu thích hứng thú, Case phụ trách gần nhất, án lệ phân tích từ trước tới nay… Em tra rõ ràng như thế làm cái gì?”

Âm cuối nâng lên, rõ là khó chịu tôi quan tâm tới đàn ông khác.

“Anh ta là khách hàng lần này.” Tôi túm tư liệu về tiếp tục vùi đầu ôn tập.

Anh vươn một ngón tay cố sức chỉ chỉ vào mấy chữ “Chưa kết hôn” trên mặt tờ giấy : “Còn cố ý đánh dấu chưa kết hôn?”

Tôi đẩy tay anh ra: “Chưa kết hôn với có gia đình đương nhiên cần phải tra xét, nếu như có gia đình, em có thể từ phía vợ anh ta đả thông quan hệ, ví dụ như tình trạng thân thể cùng phương diện công tác gần nhất của vợ anh ta…” Thấy người sang bắt quàng làm họ là nghệ thuật quan trọng nhất, khi bạn hiểu biết anh ta càng nhiều, như vậy trọng tâm câu chuyện chung lại càng nhiều, cự ly kéo lại càng gần.

Nói đến phân nửa tôi thu miệng lại, nhìn lại đồng hồ trước mắt, đẩy giục Tây Cố: “Còn không mau đi, muộn giờ rồi.”

Tây Cố nhấc ba lô lên vai cúi đầu ở trên mặt tôi vội vã mổ một cái, lúc này mới rời đi.

Trước khi ra cửa gọi điện thoại nói: “Xin chào, tôi là Hác Manh ở công ty MXM, xin chuyển tiếp đến phòng làm việc của Lâm tổng.”

Cô thư ký không có chuyển tiếp, lãnh đạm hữu lễ nói: “Xin hỏi cô có hẹn trước với Lâm tổng không, tìm Lâm tổng có việc gì?”

Trong khoảng thời gian này bị từ chối khéo e rằng vô tác dụng, mấy lời nhờ vả mềm dịu bọn họ cũng đã quá quen, mấy lời mất mặt mũi đó tôi dùng cũng không có hiệu quả, vì vậy liền tặng thêm khẩu khí đặc biệt nhấn mạnh.

Tôi trực tiếp đem những lời vừa nói ban nãy lập lại lần thứ hai: “Tôi là Hác Manh ở công ty MXM, xin chuyển tiếp đến phòng làm việc của Lâm tổng.” Chiêu này là một tiền bối trong phòng chỉ dạy, nói lời này ra phải đủ sức lực, kiêu ngạo hò hét, tám phần mười thư ký sẽ bởi vì lo lắng đắc tội tới nhân vật tai to mặt lớn mà chọn lựa thỏa hiệp.

Thế nhưng vị thư ký này giống như trâu, kiên trì: “Lâm tổng không có ở đây, hiện tại anh ấy đang họp.”

OK, đây là đối đáp xã giao, tôi coi nhẹ lời cô ấy, vẫn như cũ cường thế nói: “Cô nói với Lâm Diệu, tôi là Hác Manh ở công ty MXM.” Vừa vào đầu nêu thẳng tên đích danh của CEO ám chỉ quan hệ song phương không đơn giản, thay đổi thế tiến công nhân tình.

Cô nhân viên thư ký rốt cục chần chừ một giây, “Lâm tổng…”

Tôi lập tức rèn sắt khi còn nóng nắm chủ quyền: “Xin hỏi xưng hô với cô thế nào?”

“Tôi họ Vu.”

Tôi thả nhẹ giọng: “Cô Vu đúng không, lần này tôi tìm Lâm Diệu chủ yếu là vì tiến thêm một bước trao đổi về dự án mở rộng khu phố mua sắm, sau đó tôi còn muốn đem kế hoạch cùng phương pháp khai thác bàn bạc lại, việc này không thể chờ lâu. Nếu không phải thật sự gấp, tôi cũng không muốn làm khó dễ tiểu cô nương cô đâu…”

Tôi trực tiếp đem cô ấy làm đối tượng chỉa mũi nhọn vào đầu, vừa đấm vừa xoa.

Chiều hướng cô ấy hơi buông lỏng một chút, tổng cộng lèo nhèo hết gần 20 phút, điện thoại rốt cục chuyển tới chính chủ.

Đến khi chuyển đến tâm tình đặc biệt gian nan, lòng tôi hạ xuống không yên, đợi đến khi đầu điện thoại bên kia vừa tiếp, tôi nhanh chóng nói: “Lâm tổng, xin chào, tôi là Hác Manh ở công ty MXM.”

Đầu bên kia chỉ là một câu nhàn nhạt: “Xin chào.”

“Là như vầy, lần này điện thoại cho ngài chủ yếu là…”

“Là phương án mở rộng khu phố mua sắm đúng không,” anh ta không nhanh không chậm nói, trái lại còn có lòng dạ thảnh thơi hỏi: “Cô vừa rồi mới cùng thư ký của tôi nói chuyện bao lâu?”

“…17, 18 phút đi.” Làm sao vậy?

“Cũng không tệ lắm, là trong thời gian ngắn nhất đột phá vòng vây của tháng này,” trọng tâm câu chuyện của anh ta lan man.

Tôi nỗ lực chuyển vô đề tài chính: “Nếu Lâm tổng đã biết ý đồ đến của tôi, vậy xin hỏi hiện tại ngài có thời gian không, tôi ở đây có một bản kế hoạch, ngài có thể xem bản vẽ hay là tôi gởi email cho ngài? 40… Không, sau 30 phút nữa tôi sẽ đến, ngài có thể xem sơ một lần, nếu là có bất cứ vấn đề gì tôi có thể trước mặt giải đáp.”

Đã nghe lâu anh ta hơi khó chơi, trong lòng tôi đã chuẩn bị tốt bị cự tuyệt cùng qua quít cho có lệ, tùy thời chuẩn
bị tốt trả lời lại lý do từ chối.

Không ngờ, anh ta lại gây ngạc nhiên, dứt khoát: “Không cần gởi, cô trực tiếp tới đi.”

Tư tưởng kiên quyết, tôi trực tiếp đón xe đi như gió bão tới dưới lầu công ty bất động sản Thịnh Thế.

Ở trước quầy thông báo với cô bé tiếp tân một tiếng, các cô ấy chỉ một mạch mỉm cười nói xin chờ, tôi chờ gần đủ một tiếng mới thuận lợi nhìn thấy thư ký Vu của Lâm tổng.

“Xin lỗi, đã đợi lâu.” Cô ấy dẫn tôi đến ngồi xuống trên sô pha ở phòng tiếp khách, đưa tôi ly trà, áy náy nói: “Lâm tổng hiện tại đang họp, không tiện cho lắm, mời chờ cho một lát.”

Khóe miệng tôi co quắp, còn chờ?

Hơn nữa mượn cớ họp này cũng quá không chuyên nghiệp đi, đây đâu phải là mở vài cuộc họp liên tục?

Thấy cô ấy xoay người muốn đi tôi vội vàng gọi lại, đưa trở qua một khuôn mặt tươi cười, đem phương án đưa cho cô ấy: “Xin cô chuyển giao cho Lâm tổng, anh ấy nếu như bận cô đợi khi nào anh ấy đi ra thì giao cho anh ấy đi.”

“Vậy cô?”

“Tôi chờ một chút, không sao. Tuy nhiên tôi cũng lo lắng có thể hay không sẽ đợi không được, cho nên trước hết giao phó cho cô, cô Vu.” Cuối câu không quên nhấn mạnh tên cô ấy, nói cho cô ấy tôi nhớ kỹ cô nàng, tăng mạnh ý thức trách nhiệm. Trong lòng cũng chuẩn bị tốt trường kỳ kháng chiến, nhìn anh ta lần thứ nhất đã giơ gậy giết oai, tôi cũng chỉ có thể biểu hiện thành ý, vẫn là chờ đợi.

Một hồi chờ này sẽ không đơn giản, cơm trưa cứ như thế từ trong đáy lòng âm thầm hộc máu trôi qua.

Mắt thấy kim đồng hồ đã gần tới 3 giờ chiều, 5 giờ 30 phút bọn họ mới tan tầm. Thư ký Vu vẫn như cũ nhìn thấy tôi đói bụng ngồi chờ cũng có vài phần băn khoăn, cách mỗi một giờ lại đưa vào nước uống, rõ ràng ám chỉ tôi hôm khác quay lại.

“Lâm tổng chưa họp xong sao?”

Thư ký có chút xấu hổ nói: “Là như vầy, Lâm tổng họp xong còn phải đến kiểm tra hiện trường công trình trọng yếu, thực sự xin lỗi, Lâm tổng trong khoảng thời gian này thật sự quá bận… Nếu không, có lẽ cô nên hẹn lại ngày khác với Lâm tổng?”

“Không sao đâu,” tôi phất tay, đây là chuyện không liên quan đến tiểu cô nương nhà người ta, tôi đương nhiên sẽ không cáu kỉnh phát lên người cô ấy, nhấc túi xách không quên nhắc rõ lại một lần: “Cô Vu, phiền cô chờ khi nào Lâm tổng quay về thì đem tư liệu chuyển giao cho ngài ấy giúp tôi.”

Thư ký Vu nói: “Đó là nhất định.”

“Đây là danh thiếp của tôi,” tôi đưa cho cô ấy danh thiếp: “Mặt trên là điện thoại của tôi, có chuyện gì có thể liên hệ tôi.”

Thấy cô ấy tiếp nhận danh thiếp, tôi lại lộ ra một nụ cười khiêm tốn, đi ra cửa lớn.

Thở ra một hơi thật dài, tôi xoa xoa vẻ mặt cứng ngắc ôm bao tử đi tìm quán ăn gần nhất. Làm việc này bị khinh bỉ là tất nhiên, chỉ là không ai trời sinh có thể người chịu nhịn, mấy năm nay cũng không phải không gặp qua vũ nhục so với trận này càng nghiêm trọng hơn, nhưng cảm giác nghẹn khuất vẫn như cũ còn đang trong ngực, cũng không vì thói quen mà mất đi. Nhưng đây là cuộc sống, ngoài trừ càng bị đàn áp càng dũng mãnh, còn có thể làm sao?

Trong lòng oán thầm chửi bới là một chuyện, tuy rằng ngày hôm nay vô công phản lại, nhưng lúc này đã đến gần thêm một vòng kế hoạch thăm hỏi, tôi cứ kiên trì làm tốt tiếp tục chuẩn bị thờ ơ bị người ta sập cửa vào mặt.

Đi ngang qua một tiệm cháo, nhớ tới Tây Cố dạ dày không tốt, tôi mua về một phần cháo củ từ, quyết định chút nữa cho anh ăn bồi bổ.

Lịch học của anh tôi so với anh càng thuộc hơn, buổi chiều anh chỉ có hai tiết đầu, anh lại có thói quen sau khi tan học thì đi chơi bóng rổ một giờ, hiếm khi hôm nay rảnh rỗi, tôi tính toán thời gian, quyết định trực tiếp đến trường học tìm anh.

Xe dừng trước cửa trường, các học sinh ra vào, trước khi bước vào xã hội họ đều thỏa thích hưởng thụ đoạn thời gian thoải mái cuối cùng, tôi mang theo túi xách một thân đồ công sở nghiêm cẩn ở giữa một đám nữ sinh váy ngắn, T- shirt lớn tiếng cười đùa đi ngang qua, trên mặt các cô bé ấy thanh xuân dào dạt càng làm cho người ta thấy có chút chói mắt.

Tôi đột nhiên có phần sợ hãi, chần chờ đi đến phòng bảo vệ hỏi xem nên đi đến sân bóng rổ như thế nào.

Mọi người rất nhiệt tình: “Cô cứ đi thẳng về phía trước, thấy cái căn tin thứ hai thì quẹo sang bên phải, ở phía dưới lầu thực nghiệm.”

Tôi nhất nhất nhớ kỹ: “Cảm ơn.”

Người bảo vệ nhìn túi túi trên tay tôi: “Aiz, là tới tìm em trai sao.”

Tôi quanh co trả lời, nắm chặt túi vội vàng hướng về phía sân bóng rổ đi tới.

Cách sân bóng càng gần, dọc theo đường đi mấy cô cậu thanh niên mặc đồ chơi bóng ngồi trên sân liên tiếp ghé mắt hồ nghi, ở đây không hợp với tôi, giày cao gót bó chân có hơi đau.

Không cần bỏ sức tìm kiếm, tôi hầu như liếc mắt đã nhìn thấy Nhâm Tây Cố giữa sân mặc đồ chơi bóng màu xanh đậm.

Tây Cố đưa lưng về phía tôi, cúi đầu dường như đang cùng ai nói chuyện phiếm.

Tính cách anh khó ở chung có tiếng, ai có dũng khí như thế?

Tôi hiếu kỳ xê dịch về phía bên phải vài vị trí, rốt cục nhìn thấy cô gái bao phủ dưới bóng dáng cao to của Tây Cố ——

Sở Kiều.

Một đoạn thời gian rất dài, cô ấy không xuất hiện trước mặt tôi, tôi hầu như đã gần quên sự tồn tại của cô ấy. Lúc này Sở Kiều ngửa đầu, khuỷu tay vô cùng thân thiết đụng vào thắt lưng Tây Cố, cười đưa cho anh một bình nước suối.

Nhâm Tây Cố nhận lấy, ngửa đầu sảng khoái rót xuống, trên trán trên mặt đều là mồ hôi…

Khi thấy Sở Kiều cầm khăn tay nhón đầu ngón chân bắt đầu vì Tây Cố lau mồ hôi ,tôi đứng bật lên, hóa ra anh mỗi ngày đều cùng lưu lại chơi bóng với Sở Kiều?

Được, tốt lắm, xem ra thân thể anh thật sự khỏe mạnh.

Cháo củ từ?

Tự tôi ăn!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện