Quân Sinh Ta Đã Lão

Chương 50


trước sau

Người người đều nói tu mười năm mới ngồi cùng thuyền, tu trăm năm mới được ngủ cùng gối.

Nếu là kiếp trước ở trước mặt phật cầu trăm năm, kiếp này mới có thể cùng chăn gối. Như vậy tại cái thời đại tình yêu fastfood tràn lan này, cái gọi là tình một đêm cùng bạn khác giới cần phải lãng phí bao nhiêu năm cầu xin trước mặt phật.

... Tôi đang thương tâm cái gì vậy?

Được rồi, tôi thừa nhận, sở dĩ sáng sớm ôm chăn phát điên thật sự là vì sau khi cùng một đêm tỉnh lại thì phát hiện người đi nhà trống, cảm giác hỏng bét giống như tình một đêm.

Hiện tại mới 6 giờ sáng, bên gối sớm đã mất đi độ ấm.

Tôi mệt mỏi hơn nửa đêm mới ngủ, nếu không phải vừa rồi xoay người đập vào khoảng không mới giật mình tỉnh giấc, tôi còn không biết Nhâm Tây Cố vậy mà thừa dịp tôi ngủ say thì lặng yên không một tiếng động rời đi.

Tây Cố đi nơi nào rồi?

Tôi cắn môi, đi đến cuối giường mới tìm được điện thoại di động tối hôm qua bị anh ném xuống, bấm số điện thoại anh.

——'Đừng tưởng rằng em không phát hiện anh lại vụng trộm chạy tới cùng cô ta gặp mặt, không cần hỏi vì sao em biết, ánh mắt của anh rõ ràng có quỷ...'

Tiếng chuông di động ở ngoài cửa reo lên vang dội.

Tôi quấn chăn hướng ra phía ngoài kêu lên, "Nhâm Tây Cố!"

Bên ngoài không có trả lời, chỉ có tiếng chuông không biết mệt mỏi tiếp tục reo lên.

—— 'Em cảnh cáo một lần cuối cùng, nếu anh vẫn còn không biết kiểm điểm, ẩn trốn cùng con hồ ly tinh kia rời khỏi tầm mắt của em' ——

Tôi đột nhiên khép lại di động, tiếng chuông quang quác dừng lại.

Tùy ý tròng vào chiếc áo sơmi đi chân trần ra ngoài, căn phòng quạnh quẽ, di động của Tây Cố đặt trên bàn trà.

Mới sáng sớm vội vàng hấp tấp ra khỏi nhà làm cái gì, ngay cả điện thoại cũng quên mang theo. Nói thật ra không thèm để ý là gạt người , cầm lấy di động của anh, trừ bỏ cuộc gọi đến của tôi không có dấu hiệu gì khác. Về phần tin nhắn của anh tôi tự nhiên sẽ không sau lưng anh mở ra thăm dò, cho dù là người yêu, tôi cũng kiên trì cung cấp cho đối phương không gian riêng tư nhất định.

Suy bụng ta ra bụng người, tôi không hy vọng bản thân bị xâm phạm quyền riêng tư, bởi vậy cũng không hy vọng vì nguyên nhân đó khiến cho trong lòng người yêu có khúc mắc, nếu là muốn xem, tôi sẽ thoải mái ở trước mặt anh xem, nếu anh trong lòng có quỷ, không muốn, tôi đây cũng không có gì để nói tới.

Cho nên Tây Cố khiến cho tôi vừa lòng ở chỗ này, nếu là ở trước mặt tôi nhận được tin nhắn nào, chỉ cần tôi lé mắt ngó qua, anh cũng rất thức thời đưa qua điện thoại. Tiếng chuông di động hiện tại của anh vẫn là tôi trực tiếp ở trước mặt anh thay đổi, khi đó là trong đầu đang bực bội, đặc đừng chọn bài 《 hồ ly tinh 》.

Khụ, cho dù là người lý tính phóng khoáng cũng cần ngẫu nhiên phát tiết một chút cảm xúc, nín nghẹn nhiều quá sẽ bị nội thương .

Đương tiếng khi tiếng chuông lần đầu tiên vang lên, Tây Cố ngẩn người, rồi sau đó cả đêm cười giống như mèo ăn trộm được thịt... Kỳ thật bất luận anh là sói cũng tốt, là mèo cũng tốt, làm thế nào cũng không thể kéo khỏi hình tượng tiểu bạch thỏ.

Ngâm bao trà lài, tôi mở TV vừa uống vừa chờ anh, cơ hồ cách mỗi năm phút thì nhìn đồng hồ một lần, đợi đến gần bảy giờ, ngay cả trà lài cũng uống hết 3 gói, Tây Cố vẫn chưa trở về.

Mới sáng sớm cũng không có tiết mục gì, tôi hứng thú tẻ nhạt tắt đi TV, nằm ở trên giường muốn ngủ thêm một giấc, nhưng thế nào cũng ngủ không được, đầu loạn thành một mảnh, dứt khoát trợn tròn mắt đờ người nhìn trần nhà.

Rốt cục, 8 giờ 15’, từ bên ngoài truyền đến tiếng lách cách mở cửa.

Tôi không có lập tức đứng dậy, chỉ là cuộn lưng ở trên giường.

Cửa lớn được nhẹ chân nhẹ tay đóng lại, người nọ thật cẩn thận chầm chậm bước chân lặng lẽ đẩy ra cửa phòng, anh vào nhà, không tiếng động cởi quần áo, lập tức chỗ nằm bên cạnh nhẹ nhàng lõm xuống, nếu không phải căn bản tôi không ngủ, sợ rằng còn không biết anh đã từng rời đi.

Anh nằm bên cạnh tôi vài phút, không nín được, bay người qua chậm rãi sát vào, không dấu vết vươn tay vòng qua eo tôi, đem khuôn mặt bị gió sớm thổi qua, hơi lành lạnh dán sau gáy tôi.

"... Tây Cố." Tôi thình lình lên tiếng.

Bàn tay anh nguyên bản muốn từ trên eo tôi đi xuống thoáng chốc cứng đờ, hơi xấu hổ nói, "Đã tỉnh rồi?"

Tôi không nói gì.

Anh vươn tay kéo tôi lật qua, khi đối diện với đôi mắt vạn phần thanh tĩnh của tôi thì anh bĩu môi, "Tỉnh lại thật lâu rồi?"

Tôi gật đầu, thanh âm nghe ra coi như tâm bình khí hòa, "Mới sáng sớm anh đi đâu vậy? Di động cũng không mang, em chờ anh thật lâu."

Trong miệng anh lẩm bẩm vài tiếng mơ hồ, bàn tay đặt trên vai tôi vừa thu chặt lại, đem tôi kéo vào trong lòng, cằm nhẹ để trên đỉnh đầu tôi, "... Chậc, lúc đầu còn muốn cho em nghỉ ngơi thêm một hồi, không nghĩ tới..."

"Sao?"

Tôi nghe không rõ lắm, đẩy đẩy lồng ngực kiên cố của anh, muốn ngẩng đầu nhìn anh.

Anh không cho phép, cứ thế tăng thêm vài phần khí lực ôm chặt, bàn tay to đem khuôn mặt của tôi hướng vào trong bộ ngực nóng hầm hập, không cho tôi nhìn thấy vẻ mặt của anh, "Là... cháo củ từ. Lần trước bị Sở Kiều làm rớt không phải em rất giận sao, anh nghĩ em hẳn là rất thích, nên nhớ kỹ tên tiệm in trên hộp ..."

Trong lòng tôi có vài phần hiểu rõ.

Anh có chút thẹn thùng, "Anh lên mạng lục soát địa chỉ, vốn tưởng hôm nay vừa tỉnh thì cho em ăn, cho nên sáng sớm đón xe đi mua... Ngày thường đêm trước làm việc,ngày hôm sau em không ngủ thẳng đến 10 giờ không dậy, không nghĩ tới hôm nay em lại dậy sớm như vậy.Ưm, đã đói bụng chưa? Anh đi đem cháo củ từ hâm nóng."

"Đừng." Tôi kéo anh, trong tim mềm mại sôi lên xúc động cùng yêu thương.

Tây Cố cũng có chút mắc cỡ, không mở mắt nhìn còn cool, ở dưới tầm mắt của tôi lại duy trì không được vẻ mặt, cuối cùng dứt khoát thẹn quá thành giận nhào tới, đem tôi đặt ở dưới thân, "Nhìn cái gì vậy, cũng không phải ngày đầu tiên nhìn thấy anh."

Tôi hàm chứa nụ cười, đưa tay chủ động vòng qua cổ anh.

Trên người áo sơmi rộng thùng thình theo động tác vui đùa rớt xuống hơn phân nửa, ánh mắt anh dần dần tối lại, chậm rãi cúi đầu xuống, ngậm lấy khóe môi của tôi...

(Thời kỳ hài hòa, tỉnh lược nội dung cua đồng 5 ngàn chữ)

Ở trên giường phí hết buổi sáng, gần tới giữa trưa thì tôi mới chầm chậm đứng lên đánh răng rửa mặt.

Anh ở trong nhà bếp hâm nóng cháo, tôi còn đang trong phòng tắm anh đã bắt đầu hô to gọi nhỏ kêu tôi ra ăn.

Chờ tôi ngồi ở trước bàn ăn đối diện với một tô lớn cháo củ từ thì đau đầu xoa xoa trán, "Tây Cố... Có thể lấy thêm một cái chén nữa không."

Anh lập tức bất mãn nhíu mày, "Để làm chi."

Tôi ấp a ấp úng, dù sao cũng không thể thành thành thật thật nói với anh nguyên bản cháo củ từ này chính là mua cho anh bổ dạ dày, thật ra bản thân tôi đối mấy thứ cháo nhuyễn nhừ này tuyệt không yêu thích. Dù sao đây cũng là anh mới sáng sớm chạy hết vài giờ mang về cho tôi, lời như thế này nào có thể nói khỏi miệng?

Vì thế cân nhắc hai giây tôi mềm giọng dỗ ngọt, "Em ăn không hết, chia một chút cho anh."

“Khó trách em gầy như cây que, đêm hôm ôm cứng ngắc, ăn nhiều một chút cho mập lên ôm mới đã."

Mặt tôi tối sầm, thật muốn lấy chiếc đũa đâm bể lỗ mũi anh, qua một hồi lâu cắn răng tiếp tục dịu dàng nói, "Không nên lãng phí mà, Tây Cố, giúp em ăn một chút được không?"

Anh lúc này mới không hài lòng cầm cái chén nhỏ, vừa càu nhàu vừa chia cháo, "Chậc, phiền phức."

Tôi nhẫn, không cùng nhóc con xấu xa này so đo.

Chia cháo xong tôi cầm thìa lên trước thử một miếng, anh ngồi ở đối diện tôi chống cằm xem tôi ăn, căng thẳng hỏi, "Mùi vị như thế nào?" Hai mắt sáng lên, giống như con chó nhỏ chờ tôi khen thưởng sờ sờ đầu của nó.

Tôi mỉm cười, "Thật không tệ."

Anh toét miệng cười, tâm viên ý mãn.

Thật ra, đại bộ phận thời điểm Tây Cố ngoan ngoãn nghe lời, đều có thể ngọt đến làm người khác buồn nôn.

Hiếm khi sáng cuối tuần dính lấy nhau, buổi chiều chúng tôi tự do hoạt động, anh chơi ma thú CS của anh, tôi đánh hợp đồng cùng tư liệu của tôi, Chung Ý đúng chuẩn thời gian hẹn trước gọi
điện thoại tới ——

"Chào buổi chiều, cục cưng."

Tôi cười nói, "Anh thật đúng giờ, không sai một giây."

Chung Ý nói, "Ưu điểm lớn nhất của anh chính là đúng giờ."

Một thời gian rất dài không liên hệ gì, hai người nói chuyện không đâu hết gần 10 phút, chúng tôi đều ăn ý mười phần không nhắc tới chuyện tối hôm qua gọi đến không ai tiếp điện thoại, anh không hỏi tôi hiện tại tình về nơi nào, tôi cũng không có hỏi thăm chân mệnh thiên nữ anh ở đâu, nửa là xa lạ nửa là dè chừng, chuyện nói ra chầm chậm tìm về cảm giác ăn khớp ngày xưa, đợi cho đến khi xấp xỉ tiến vào trạng thái thì tôi hắng giọng.

Chung Ý trực tiếp đi trước một bước mở miệng, "Đừng quanh co, nói thẳng vấn đề chính đi. Chúng ta chứ có phải ai đâu."

Tôi có chút ngượng ngùng vuốt sơ mái tóc, "Ưm, vậy em đây nói thẳng. Không biết anh có còn nhớ Lâm Diệu hay không? Bạn học trung học của anh."

Chung Ý có chút ngoài ý muốn trêu đùa, "Manh Manh, thì ra em thích anh như vậy, ngay cả bạn bè của anh cũng nghe ngóng rất tốt."

Tôi im lặng, không bị quấy nhiễu tiếp tục nói, "Anh bây giờ còn cùng anh ta liên hệ không?"

"Không phải chứ, còn muốn đem hai người tụi anh một lưới bắt hết à! Cục cưng, khẩu vị của em dọa anh sợ."

Tôi hít sâu một hơi khí dồn đan điền, lớn tiếng quát, "Chung Ý!"

"Có!"

Tôi không nín được cảm giác đau sốc hông, "Đừng đùa giỡn nữa, nói chuyện chính đi."

"Báo cáo tư lệnh, tôi cùng anh ta dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, quan hệ khá tốt."

Tôi vừa nghe, hấp dẫn. Tình ý sâu xa nói, "Đồng chí Chung Ý, hiện tại có một nhiệm vụ gian khổ muốn giao cho đồng chí."

Anh than van, "Trăm ngàn đừng, tiểu sinh lúc này ngày ngày bận bịu nha, thân thể nhỏ bé chịu đựng không nổi."

Tôi co được dãn được, lập tức dâng lên giọng điệu mềm mại vùng giang Nam, "Công tử, là thiếp có chuyện muốn nhờ."

Anh ừ một tiếng, "Nói."

Tôi cũng không gạt anh, trực tiếp đem hợp đồng gần đây cần phải thực hiện với Lâm Diệu thẳng thắng xưng tội, cuối cùng lại thêm một câu, "Sự tình liên quan đến việc lên chức của tiểu nữ tử, thân gia thiếp đây có thể tăng giá trị tài sản hay không, toàn dựa vào ngài đây giật dây."

"Uh, cho bản công tử suy nghĩ suy nghĩ."

"Đừng suy nghĩ nữa, sự thành là lúc tiểu nữ mời ngài lăn lộn một chầu?"

"Bản công tử đối với dục vọng ăn uống không có truy cầu gì nhiều."

"Nếu không tiểu nữ giới thiệu cho ngài một giai nhân mỹ mạo."

"Không cần, nơi này của ta thành sơn thành hải."

"Tiểu nữ giới thiệu cho ngài là con gái nhà lương thiện." Tôi cường điệu trọng điểm.

Anh lảm nhảm, "Giống như em?"

Tôi vừa muốn mở miệng, lại thấy động tĩnh đầu bên này của tôi hấp dẫn đến Nhâm Tây Cố, nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, "Aiz, so với em đoan trang hơn."

Đầu kia nói, "Như vậy, quá không có ý nghĩa."

Tây Cố sắc mặt không tốt đi tới phía tôi, "Em đang cùng ai trò chuyện?"

Khác biệt đối xử, anh với Sở Kiều thì sao, quan viên phóng hỏa không dân chúng đốt đèn?

Tôi đè thấp giọng nói với Chung Ý, "Trước như vậy đi, em đầu này có việc, sau này lại điện thoại cho anh."

"Đừng, anh cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu bạn đồng hành. Ngày mồng 1 tháng 5 em làm chủ, để anh coi xem em hối lộ có đủ thành ý hay không."

Tôi che lại microphone mặc kệ anh nói cái gì cũng được được được, nắm chặt thời cơ đem điện thoại cúp máy, quay đầu đối diện với vẻ mặt đen thui củaTây Cố, trực tiếp báo cáo tên lên bề trên, "Chung Ý."

Anh vừa mới hơi mở miệng, tôi lập tức lại bồi thêm một câu, "Chuyện công!"

Xem, cho anh nghẹn khuất đi?

Ngày thường đều là tôi nghẹn khuất, hiện tại phong thuỷ thay phiên luân chuyển.

"Cái chuyện công gì cần con gái đoan trang nhà lành hả." Anh xấu mặt đặt mông nặng nề ngồi xuống bên cạnh tôi, nệm đàn hồi không tệ, run động làm tôi cũng muốn bật lên.

Hai ngón tay tôi hướng lên hai má anh lôi kéo, thành công làm cho khuôn mặt xấu xí anh trưng ra sụp đổ, "Anh xem anh, em giới thiệu bạn gái cho người ta, anh ăn cái dấm chua gì vậy."

Anh thấp giọng cười xùy một tiếng, "Anh ta còn phải nhờ em giới thiệu?" Khẩu khí cũng đã ôn hòa đi rất nhiều.

Tôi không dỗ dành thêm anh, Tây Cố tính cách tiêu biểu là ‘ngươi nhường ta một thước ta chiếm ngươi một trượng’, không thể quá nuông chiều, càng nuông chiều anh sẽ bò lên đầu tôi. Đá anh đến một bên chơi trò chơi, anh ngược lại không bao lâu lại vui vẻ chạy trở về.

Sốt ruột ăn không được đậu hủ nóng.

Đầu bên này tôi chờ Chung Ý bắc cầu, nhưng vẫn như cũ, cách ba năm bữa lại chạy tới tổng công ty của Lâm tổng ăn “bế môn canh” (bế môn canh: đóng cửa không tiếp khách) biểu hiện thành ý, đồng thời mỗi một lần đi, đều mang theo tài liệu mới bổ sung hoặc là mang đi tài liệu mới.

Như vậy, cho dù Lâm tổng vừa quay đầu thì đem tài liệu của tôi ném vào thùng rác cũng không sao, tôi mỗi lần đi đều mang nguyên bộ, anh ta khi nào muốn xem, thì đều có thể nhìn thấy đầy đủ phương án hoàn chỉnh.

Đương nhiên, chính chủ không ở, cũng không thể nhàn rỗi, mượn cơ hội vài lần chạy chọt, Lâm tổng tôi quả thật không gặp , chỉ là đã cùng với thư ký Vu của anh ta thật quen mặt, mỗi lần gặp mặt tôi đều mang cho cô ấy mấy món đồ chơi nhỏ hoặc món ăn vặt linh tinh, cũng không phải tôi không tiếc tiêu tiền, thật sự là trận này làm như thế càng làm cho người ta nhìn đến nhiều hơn so với việc mua đến một đống đồ quý giá sẽ làm cho đối phương cảnh giác, chi bằng thà dùng những món đồ nhỏ hữu dụng hoặc thú vị càng giành được thiện cảm.Muốn đả thông quan hệ đòi hỏi sự khéo léo, cũng không nhất định là càng tiêu tiền thì càng tốt, chỉ cần gãi đúng chỗ ngứa là đủ rồi.

Nỗ lực thì sẽ có hồi báo, một tuần trước ngày 1 tháng 5, khi tôi lần thứ tám rời khỏi công ty Lâm tổng thì thư ký Vu đưa cho tôi một tờ giấy, hướng tôi nháy mắt mấy cái, "Đây là điện thoại riêng của Lâm tổng."

Quan trọng nhất là, đây là cô ấy bày mưu đặt kế cho tôi.

Tôi tiếp nhận đến, thoáng chốc trong lòng có loại cảm giác trời cao đất rộng khổ tận cam lai, mỉm cười nói lời cảm tạ với cô ấy.

Tôi không vội vã vừa cầm lấy số điện thoại thì bấm máy bắn đại bác thông qua, không nhanh không chậm nhìn tờ lịch.

Tốt lắm, chờ người đàn ông lả lơi kia tới, trò hay có thể mở màn rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện