Đầu tôi loạn thành một đoàn, bàn tay gắng sức túm lấy mép giường dưới thân.
Lâu lắm không cùng người nào thân mật, mỗi một lần vuốt ve, đụng chạm, nóng đến mức như có thể đem đối phương hòa tan vào nhau, không có cách nào suy xét, tất cả những suy nghĩ đều chuyên chú tập trung trên người đối phương, chỉ có thể toàn tâm cảm thụ đối phương.
Vạt áo bị vén lên một chút, bàn tay nóng hổi do thám đi vào...
Tôi nhíu lại lông mày, ngẩng đầu lên, nỗ lực đè nén thở dốc cùng rên rỉ, cổ nhiều lần bị dùng sức liếm láp, cảm giác được áo ngực bị kéo xuống, lỏng ra một chút...
Anh ở bên tai tôi lặp đi lặp lại mấy lời tình cảm làm tôi thẹn thùng nóng cả mang tai, động tác khẩn thiết mà hơi thô lỗ.
Đối với tương tư vô tận trường cửu phân ly, đàn ông dường như càng nguyện ý tự thể nghiệm dùng "Hành động" chứng tỏ, bên tai tôi, tiếng thở dốc kiềm nén của anh càng ngày càng nặng nhọc, thân thể giống như đã không phải là của tôi, dưới sự tiếp xúc xoa nắn nhiệt tình của anh tôi chảy thành một đoàn, dùng không ra lực.
Môi anh khẽ cắn xương quai xanh của tôi, tay kia thì từ bả vai dọc theo cánh tay sờ xuống, vừa nghĩ tới cánh tay thì có cái gì hay đâu mà sờ, bỗng dưng, tay của tôi liền bị anh chặt chẽ bắt lấy, ấn vào trên cơ bụng rắn chắc của anh.
"Sờ anh... Em cũng sờ sờ anh." Anh lẩm nhẩm mơ hồ không rõ.
Tôi toát mồ hôi.
Cẩn thận dọc theo anh đường nét cơ bụng, sờ soạng một chút.
Anh dường như không vừa lòng lắm, ngay sau đó lại bắt được bàn tay đang dè dặt của tôi, dọc theo cơ bụng rắn chắc chậm rãi kéo xuống dưới...
Anh đúng là được đằng chân lên đằng đầu!
Tôi dùng sức muốn tránh thoát, nhưng bàn tay nắm lấy tôi kia cứng như thép, tôi khẽ gọi, "Buông tay đi mà, em không cần sờ..."
Thanh âm mơ hồ truyền đến, "... Trước khi ra cửa anh có tắm qua."
Tiểu quỷ đáng chết, thì ra là sớm có âm mưu!
Tay của tôi bị anh ấn ở nơi nào đó vuốt ve qua lại, tôi vừa mới hô nhỏ một tiếng, môi liền bị ngậm giữ, đầu lưỡi anh mở ra khớp hàm dò thám tiến vào, hung mãnh tàn sát bừa bãi khắp nơi trong miệng...
Tôi nghĩ tôi đã trở thành một khối nệm cao cấp, anh ở phía trên lại lăn lại cọ, cũng không cân nhắc trọng tải của mình, sắp sửa đè tôi đến nghẹt thở.
Hơi thở anh càng ngày càng gấp, càng ngày càng nặng, tôi đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, anh đã nhanh chóng kéo ra tay của tôi, trong miệng đè nén thấp giọng "A" một tiếng, nửa thân dưới run rẩy buông mình ở trên người tôi...
Trong nháy mắt thế giới an tĩnh.
Tôi cũng không phải mấy cô bé không biết nhân thế, rất nhanh đã hiểu ra, xấu hổ đến đầu muốn hóa đá.
Anh so với tôi càng xấu hổ, nghiêm mặt đem đầu chôn trên vai tôi, dùng một giọng nói nhỏ đến không thể nhỏ hơn nữa nói, "... Thực xin lỗi."
Vì, vì cái gì muốn nói 'xin lỗi' với tôi, tôi quẫn muốn chết, "…"
"Lần này là vì lâu lắm không chạm vào em, không dừng được... Lần sau anh nhất định có thể biểu hiện tốt hơn..."
"Không, không sao, anh biểu hiện rất tốt, em tuyệt không để ý..." Trời a, tôi rốt cuộc đang nói cái gì!
Anh vẫn như cũ ở trên người tôi không đi xuống, chết cũng không ngẩng đầu, "Thực xin lỗi, lần sau anh sẽ cố gắng biểu hiện ... Đêm nay là sai lầm..."
Hai tay tôi ôm hết tấm lưng rộng của anh, cho anh dịu lại, an ủi tự tôn nam giới, "Không sao, em thật sự không ngại..."
Anh ngoan ngoãn "Ừ" một tiếng, đầu vẫn là chôn ở hõm cổ tôi.
Tôi xấu hổ im lặng chỉ một lát, trong đầu nhớ ra, lắp bắp nói, "Như vậy… Vậy lần này anh có đồ lót để tắm thay hay không?"
Anh ở trên vai tôi rầu rĩ gật đầu.
Tôi... Tôi 囧, đẩy đẩy anh ra, "Vậy, vậy anh đi buồng vệ sinh... Xử lý một chút đi."
Anh lại gật đầu, mặt giống như cái bàn ủi. Làm đều làm rồi, lúc này còn thẹn thùng cái gì.
Chờ anh xử lý xong... Khụ, thân thể, lần thứ hai bò lên giường tôi thì rõ ràng hiền lành hơn rất nhiều, tuy rằng còn có chút hôn nhẹ sờ sờ nho nhỏ, nhưng không có tiến thêm một bước, chỉ là trong miệng anh vẫn như cũ không ngừng ở bên tai tôi lẩm bẩm liên miên mấy câu tình cảm dung tục mắc ói, ồn ào
tôi ròng rã cả một buổi tối.
Đổ mồ hôi, hỏi tôi nội dung lời tâm tình?
Thì... Thì ví dụ như là dùng mấy cái 'Bảo bối' 'Tâm can' 'Đầu quả tim' ... Mấy thứ tên gọi ngứa ngáy buồn nôn này gọi tôi, mấy thứ trên tôi còn có dũng khí kể ra, về phần khiến cho tôi xốc không lên nổi dũng khí kể lại... Mọi người vẫn là không biết thì tốt hơn.
Sáng sớm ngày hôm sau khi xe lửa đến trạm, cô gái ở giường trên lưng mang notebook chầm chậm leo xuống, cặp kính đen to bản hơi hạ xuống, ánh mắt mang theo ý cười quỷ dị quét qua quét lại trên người tôi với Tây Cố.
Tôi có tật giật mình tránh né tầm mắt cô ấy, hung hăng nhéo cánh tay Tây Cố một phen, ngày thường tôi làm sao hào phóng như vậy.
Tiếng tăm cả đời tôi, đều hủy ở trên tay anh.
Tây Cố khoe mã bắt được tay của tôi, cúi đầu hôn hôn, nắm tay tôi chuẩn bị xuống xe, ngang qua giường ngủ thì tôi mắt sắc phát hiện trên giường trên còn sót một quyển sách.
"Này, sách của cô quên lấy." Tôi giương giọng gọi lại cô gái.
Tây Cố ỷ vào thân cao, dễ dàng lấy được cuốn sách, nhìn mặt bìa, "Cái gì cái gì mà cá leo cây..." Tây Cố bĩu môi, lẩm bẩm, "Đúng là cái tên không có phẩm vị."
Cô nhỏ: "..."
Trở về công ty đi làm, hồi tưởng lại 10 ngày nghỉ phép ngắn ngủn này, lại có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Tuy rằng cuối năm tiền thưởng chuyên cần bị khấu trừ, nhưng mỗi khi tôi ra khỏi phòng làm việc nhìn thấy bóng dáng cao to quen thuộc kia, khắp lòng âm ỷ sung sướng khiến cho tôi không có thời gian tiếc nuối.
Tuy nhiên Tây Cố dù sao vẫn trong thời kỳ thực tập, người lãnh đạo trực tiếp đối với việc này có chút bất mãn, may mà Tây Cố trình lên bệnh án, sau lại liên tục tiếp hai hợp đồng xoay chuyển chút điểm số, tuy rằng anh ta vẫn phê bình kín đáo, nhưng tốt xấu gì cũng chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không.
Ngày thứ ba sau khi trở về, Chung Ý đem nhật báo thành phố F gởi qua cho tôi.
Tôi mở ra, phát hiện những tin tức được bút đỏ khoanh vùng là có quan hệ đến những công ty di dời bất hợp pháp bị xét xử những ngày gần đây, tôi khép báo lại, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Tôi không biết trong chuyện này Chung Ý hay là những người khác ở sau lưng ra bao nhiêu lực, chú Nhâm ở thành phố F trước kia cũng có chút căn cơ, mà Chung Ý mấy năm nay ở đấy cũng phong sinh thủy khởi, tôi không có truy vấn phía sau bức màn là ai nhúng tay, bất luận là ai, thứ tôi có khả năng cho chỉ có cảm kích...
Cuộc sống từng chút quay về quỹ đạo, Tây Cố mang theo hành lý, tại một buổi sáng đầy ánh mặt trời một lần nữa dọn vào.
Tôi ngẩng đầu, chùm ánh sáng lớn xuyên thấu qua cánh cửa mở rộng, toàn bộ xa xỉ dừng ở trên một mình anh.
Tây Cố lộ ra nụ cười sáng lạn, đột nhiên chặn ngang ôm lấy tôi, đi về hướng phòng ngủ...
"Đêm nay anh sẽ biểu hiện thật tốt..."
... Anh còn để ý thứ này a.
Trên thế gian tôi gặp được người này, anh tuyệt không hoàn mỹ, anh có vô số khuyết điểm hết sức gay go, có lẽ tương lai sẽ gặp phải nhiều người càng tốt hơn nhiều so với anh, nhưng cũng chỉ có người này, khiến cho tôi nguyện ý bỏ hết tất cả tốt hơn đó, làm một đứa ngốc bướng bỉnh.
Chỉ chờ anh, một người này.