Thẩm Tiêu Nhiên: “...”“Nhiều chút để dùng đan khăn quàng cổ và găng tay đi.”Anh cố chấp nói xong, khóe môi không tự chủ giương cao, cô nhóc mua len tím là để đan áo cho anh phải không?Không thể tưởng tượng được, bỗng chốc, găng tay, khăn quàng, áo len, anh đều có.Sinh nhật này thật là bội thu.Sau khi Thẩm Tiêu Nhiên và Mộ Thanh Nghiên ra khỏi quán bán len, Liễu Đông Cảnh híp mắt đi ra từ phòng phía sau quán len.Người bán len nịnh nọt cười với hắn: “Thầy giáo Liễu đi về sao?”“Đúng vậy.
Đúng rồi, dì Từng, cháu và Hàn Thiết là bạn học, dì gọi tên cháu là được.” Sau khi Liễu Đông Cảnh vô cùng lễ phép trả lời, vừa mỉm cười đi ra đường, vừa âm thầm nhủ: Mộ Thanh Nghiên, không thể tưởng tượng được cô ta là người như thế.Cửa hàng thực phẩm chín của Lâm Dung ở một chỗ hẻo lánh ở phía bắc khu chợ của thành phố Huyền Dương.Đến khu chợ phía bắc, Mộ Thanh Nghiên liếc mắt một cái liền thấy bốn người nhà họ Lâm đang bận rộn.Đúng vậy, bây giờ cha của Lâm Dung đã thu lại dáng vẻ lười biếng và cau có của mình, giúp đỡ Lâm Dung chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn và bán đồ ăn.Bình thường hắn và Lâm Dung cùng quản lý cửa hàng đồ chín.Ngày nghỉ, Lâm Tĩnh và Lâm Quyền cùng đến hỗ trợ.Sau khi nhìn thấy bọn họ, Mộ Thanh Nghiên cong cong khóe mắt mang theo chút áy náy nói với Thẩm Tiêu Nhiên: “Anh...!Tiêu Nhiên, phiền anh chờ trên xe một lúc, khoảng 10 phút em sẽ quay lại.”Trước kỳ nghỉ, cô định ở lại nhà Lâm Tĩnh nhiều một chút, mà lúc này, sao cô không biết xấu hổ để Thẩm Tiêu Nhiên đợi lâu được?Huống chi, cô còn muốn làm đồ ăn cho anh, còn đan găng tay.Cho nên, lần này cô chỉ có thể nói vài câu với Lâm Tĩnh, đợi lần sau được nghỉ cô lại đến sau.“Về sau cứ gọi anh như vậy.”Thẩm Tiêu Nhiên đột nhiên nói một câu xong, xuống xe mở cửa cho Mộ Thanh Nghiên.Mộ Thanh Nghiên không hiểu ý anh, xuống xe xong vẫn dõi ánh mắt thơ ngây hỏi lại: “...!Anh vừa nói cái gì?”Thẩm Tiêu Nhiên nhẹ cong khóe môi: “Anh nói, về sau em cứ gọi anh là anh Tiêu Nhiên.”Mặt Mộ Thanh Nghiên đỏ lên, chà chà chân, cầm lấy túi đồ ăn vặt bỏ chạy.Cô biết, những lời này của Thẩm Tiêu Nhiên không có ý gì, nhưng chính cô cảm thấy ngượng chết được, giống như bí mật cô yêu anh vô cùng mà cô giấu rất sâu bị anh phát giác.Thẩm Tiêu Nhiên cũng thật thích bộ dáng xấu hổ của cô, cảm thấy cô như thế thật đáng yêu.Tuy rằng lúc cô thông minh linh mẫn giống như mang theo vầng hào quang, khiến anh tán thưởng, nhưng cô như thế khiến anh cảm thấy một loại áp lực vô hình, làm anh cảm thấy xấu hổ.Ngược lại, cô trông trẻ con như thế này, lại khiến lòng anh sinh ra cảm giác tươi đẹp.Đột nhiên thấy Mộ Thanh Nghiên, bốn người nhà họ Lâm, bao gồm cả cha Lâm đều tươi cười với cô, tuy rằng trong nụ cười của cha Lâm còn có cả xấu hổ.Đây là lần đầu tiên Mộ Thanh Nghiên đến nhà họ Lâm ở thành phố Huyền Dương.Nhưng mà lúc trước có vài lần cô gọi điện thoại cho Lâm Tĩnh, biết được tình huống gần đây của nhà họ Lâm, đối với việc cha Lâm đã tỉnh ngộ, cô có chút ngoài ý muốn, cũng thích nghe.Bởi vì cha Lâm là bậc trưởng bối, cô lễ phép ân cần hỏi thăm ông ấy: “Cháu chào bác Lâm.”“Ừ.” Cha Lâm ngốc ngốc gật đầu, quay lại nói với Lâm Tĩnh: “Hiểu Dung, Tiểu Tĩnh, hai con ra tiếp Nghiên Nghiên đi, nơi này giao lại cho cha và Lâm Quyền.”Chuyện mình đột nhiên muốn mở cửa hàng thực phẩm chín, Lâm Dung nói với cha Lâm là, công thức đồ chín hấp tương là Mộ Thanh Nghiên nhìn ở mặt mũi Lâm Tĩnh bán lại cho nhà bọn họ.
Cho nên bây giờ bọn họ thiếu Mộ Thanh Nghiên 3000 đồng, tiền này phải trả trong 5 năm.Hiện tại, cửa hàng đồ chín hấp tương nhà bọn họ lời gần 100 đồng, cho nên, trong lòng cha Lâm, Mộ Thanh Nghiên chính là đại ân nhân của nhà bọn họ không cần nghi ngờ.Ông ấy tràn ngập cảm kích với cô, tự nhiên sẽ khách khí tiếp đãi.Ba cô gái đi vào căn phòng phía sau cửa hàng thực phẩm chín, ông tức khắc cầm hai đồng đưa cho Lâm Quyền: “Đến đây, Tiểu Quyền, con đi mua cho các chị chút đồ ăn vặt đi, hạt dưa, hướng dương, trứng cuộn gì đó, mua hết chỗ tiền này.”“Vâng, cha.” Lâm Quyền tươi vui hớn hở nhận tiền, liền chạy ra bên ngoài, hắn cũng không chạy xa, lấy tay lau nước