Nếu có thể, Mộ Thanh Nghiên không muốn mua đồ nhà Tiền Tiểu Ngọc, nhưng xung quanh có ba cửa hàng bán đồ tạp hoá, chỉ có nhà Tiền Tiểu Ngọc bán rong biển.
Thức ăn chay mùa hè quá ít, không làm ít rong biển thì quả thực “Thiên lý không tha”Lúc Mộ Tử Khiêm cầm tiền định đi, Mộ Thanh Nghiên gọi hắn lại nói nhỏ vào tai hắn: “Nếu Tiền Tiểu Ngọc hỏi em mua đường làm gì, em cứ nói chị cả nhờ mua.
Cô ta hỏi cái gì, em cứ nói không biết.
”Mộ Tử Khiêm trợn mắt: “Chị hai đây là muốn em giả bộ cái gì cũng không biết sao?”Mộ Thanh Nghiên mỉm cười: “Đúng, Tử Khiêm thật thông minh, mau đi đi, chị chờ em ở cửa hàng gạo nhà bà Lương.
”“Được ạ.
” Mộ Tử Khiêm đồng ý chạy đi.
Cửa hàng gạo nhà bà Lương là do Lương Cải Dầu làm chủ, Mộ Thanh Nghiên mua ở đây một túi bột làm bánh bột lọc, một phần hạt dưa hết ba xu, thuận tiện hỏi giá đậu tương.
Nếu nhà cô mở cửa hàng đồ chín hấp tương, cần rất nhiều nước tương, đến lúc đó khẳng định muốn tự mình làm nước tương, cho nên đậu tương là đồ nhà các cô cần nhiều.
Vài phút sau, Mộ Tử Khiêm mang đồ về.
Hai chị em nắm tay nhau cười hì hì về nhà.
Lúc sắp về đến nhà, Mộ Tử Khiêm nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói với Mộ Thanh Nghiên: “Chị hai, vừa rồi Tiền Tiểu Ngọc hỏi em mua đường trắng làm gì, em không trả lời.
Chị hai yên tâm, em sẽ không nói với chị ấy, em không thích chị ta, chị ta lớn như vậy còn thích giành đồ của người khác, bọn lớp em đều không thích chị ấy.
”Mộ Thanh Nghiên nghe xong không khỏi cười ha ha, cô không nghĩ tới, ác danh của Tiền Tiểu Ngọc đã sớm truyền ra ngoài, nghe thấy điều này, tâm trạng của cô rất tốt.
Mộ Thanh Nghiên không khỏi nhớ lại cha đứa bé trong bụng Tiền Tiểu Ngọc, là bạn tốt của Tiền Ngọc Thư.
Cùng là ra ngoài làm ăn phát tài, lại không giống Tiền Ngọc Thư keo kiệt, Triệu Hồng Binh tiêu tiền như nước.
Từ lâu Mộ Thanh Nghiên đã biết, sở dĩ Tiền Tiểu Ngọc quan hệ với Triệu Hồng Binh là do tham tiền tài của hắn.
Kiếp trước, Triệu Hồng Binh là nguyên nhân khiến Tiền Tiểu Ngọc huỷ dung cô.
Đơn giản chỉ vì có một ngày Triệu Hồng Binh nhìn cô thêm vài lần, Tiền Tiểu Ngọc liền ghen ghét với cô, thậm chí không đợi đến ngày thứ hai, ngay đêm hôm đó liền lẻn đến nhà cô, không tiếng động đâm cây kéo lên mặt cô, đến cuối cùng để lại trên má phải cô một vết sẹo lớn bằng ngón tay cái.
Ngày đó, Tiền Tiểu Ngọc không chỉ làm tổn hại đến dung mạo của cô, còn làm hỏng thanh danh của cô.
Lần trước Tiền Tiểu Ngọc vu hãm cô trộm tiền của Hách Tuệ Như, lại bởi vì cả nhà Tần Lệnh Sơn giúp giấu giếm, tuy Tiền Tiểu Ngọc khắp nơi nói xấu, nhưng nhà họ Tần không nhận, mọi người đối việc kia nghi ngờ không tin.
Đến tận sau khi Tiền Tiểu Ngọc huỷ dung của cô, lại vu hãm cô, nói cô vì trộm tiền của Tiền Tiểu Ngọc, nên mới ra tay với cô.
Lại bị Triệu Hồng Binh làm giả chứng cứ, cô hết đường chối cãi.
Lúc đó, cô hận đến mức trái tim lạnh giá, không phải chưa từng muốn liều mạng với Tiền Tiểu Ngọc, đồng thời còn định đồng quy vu tận với người Tiền gia và Triệu Hồng Binh.
Lại bởi vì không bỏ xuống được Tử Khiêm sống nương tựa vào cô, cô đành ôm ý nghĩ “Quân tử báo thù mười năm không muộn” rời đi trấn Xuân Thụ.
Lại nhớ tới vì rời đi trấn Xuân Thụ, rời đi sự bảo hộ của Tần gia, bị kẻ xấu tập kích, Mộ Tử Khiêm mới bị thương, rồi bị bệnh tự bế, Mộ Thanh Nghiên hận vô cùng Tiền Tiểu Ngọc và Triệu Hồng Binh.
Nhưng mà, sống lại một đời, nhìn thấy nhiều tang thương của đời người, cô biết, hết thảy, từ từ sẽ đếnSở dĩ buổi sáng cô không đem chuyện Triệu Hồng Binh là nhân tình của Tiền Tiểu Ngọc nói cho người nhà họ Tần, vì cô biết, lấy bản lĩnh của Tần Lệnh Sơn, hắn nhất định sẽ tra ra Triệu Hồng Binh.
Tự hắn tra ra Triệu Hồng Binh không giống với việc Mộ Thanh Nghiên tự nói ra.
Nếu để Mộ Thanh Nghiên biết, bọn họ sẽ vì mặt mũi, làm việc nương tay, sẽ trừng trị nhẹ hơn.
Nếu biết Mộ Thanh Nghiên không biết chuyện, bọn họ xử lý Triệu Hồng Binh không cần cố kỵ.
Kiếp trước, sau khi Tần Vĩ Văn và Tiền Tiểu Ngọc