Tính cách Tiền Tiểu Ngọc chỉ có vào không có ra, sao có thể giúp Mộ Thanh Nghiên làm việc, chẳng sợ chỉ là việc nhỏ.Mắt cô ta chuyển một vòng, nói dối: “A, Nghiên Nghiên, thực xin lỗi, ta đã quên quần áo của ta còn chưa có giặt, ta về trước.”Mộ Thanh Nghiên ước gì cô ta đi nhanh một chút, không trả lời.Tiền Tiểu Ngọc đi rồi, Mộ Thanh Nghiên không thật đi giặt quần áo.Một tay giặt quần áo vừa mệt vừa không có hiệu quả, cô nghe lời mẹ, để mẹ giặt là được rồi.Suy nghĩ đến công việc, ngày mai đi Huyền Dương mua đồ với mẹ, cô đem đồ gì cần mua tính toán cho tốt.Đi một chuyến đến thành phố Huyền Dương không dễ dàng, lỡ quên đồ gì quan trọng, thì thật phiền toái.Sáng hôm sau, sau khi đưa Mộ Tử Khiêm đến trường, Mộ Thanh Nghiên và Đinh Tú Phương ngồi xe đò đi đến thành phố Huyền Dương.Trấn Xuân Thụ thuộc tỉnh Huyền Dương, thành phố Huyền Dương là trung tâm của tỉnh, là một thành phố tương đối phồn hoa.Lúc Mộ Chính Huy còn sống, thường xuyên đưa Đinh Tú Phương đến thành phố mua đồ, cũng để Đinh Tú Phương trải nghiệm cùng hắn.Tuy hắn thích đọc sách, cũng không phải mọt sách tầm thường, hắn thích nhất câu nói “Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường”, chuyện hắn thích làm nhất là: đi du hí khắp nơi trong khả năng.Bởi vì thường xuyên theo Mộ Chính Huy đi xa, Đinh Tú Phương đối với thành phố Huyền Dương không hề có khiếp sợ và túng quẫn như những cô gái ở những trấn nhỏ khác, theo ánh mắt hào phóng của bà có thể thấy.Đinh Tú Phương không sợ phố lớn Huyền Dương, Mộ Thanh Nghiên đã sống qua một đời càng không sợ.
Kiếp trước cô từng sống ở Huyền Dương hơn một năm, tuy rằng là một đoạn trải nghiệm ác mộng, cũng không khiến cô giảm bớt tình yêu với Huyền DươngÍt nhất, tình cảm thân thiết kia vẫn còn.Nhà cô không định mua nhiều đồ ở Huyền Dương.Như bếp lò, bàn sắt, chậu rửa…không dễ khuôn vác, hai mẹ con định đặt mua ở trấn Xuân Thụ, ngày hôm qua Đinh Tú Phương đã làm xong.Hôm nay đến Huyền Dương, nhiệm vụ chủ yếu là mua đủ gia vị cùng một ít gia vị không mua được ở trấn Xuân Thụ.Mấy đồ này đều không nặng, hai mẹ con cũng không quá vất vả.Mộ Thanh Nghiên không ngờ tới, cô gặp Thẩm Tiểu Nhiên ở chợ hương liệu.Tuy rằng cô thực sự rất nhớ hắn.Nhưng sau khi trùng sinh, gặp hắn nhiều lần như thế, Mộ Thanh Nghiên có chút không tiêu – rõ ràng trong lòng cô sóng dâng mãnh liệt, còn muốn giả trang lạnh nhạt, đến mức cô sắp chịu không nổi.Cô có chút không hiểu được ý trời, ông trời đây là muốn cho họ được tục duyên sao?Ông trời ơi, ông không biết hai người bọn họ thân phận cách xa nhau, hoàn toàn không có khả năng ở bên nhau sao?Hắn ưu tú như vậy, cô bình thường như vậy, bọn họ hoàn toàn là người của hai thế giới khác nhau, sao hắn có thể sinh ra cảm xúc đặc biệt với cô?Mộ Thanh Nghiên miên man suy nghĩ, trong lòng không khỏi ủ rũ, Thẩm Tiểu Nhiên đứng cách các cô mấy cửa hàng hương liệu đi đến.
Hắn mỉm cười nói với Đinh Tú Phương: “Chào dì Đinh.”Đinh Tú Phương đầu tiên là sửng sốt một chút, rất nhanh nhớ ra người đang nói với mình là cậu quân nhân bà gặp ở nhà họ Tần, là chiến hữu của Tần Lệnh Sơn.Bà gặp nhiều quân nhân, mới gặp một lần bà cũng không nhớ rõ mặt.
Tuy nhiên, người trước mắt, tướng mạo thật sự xuất sắc, bà muốn không nhớ rõ cũng khó.Thấy Thẩm Tiểu Nhiên thần thái sáng láng, cử chỉ nhanh nhẹn, Đinh Tú Phương không nghĩ đến người Nghiên Nghiên cứu buổi tối hôm kia và người này là một.
Hôm đó ở Tần gia, bà không chỉ gặp Thẩm Tiểu Nhiên là quân nhân, cho nên bà mặc định rằng người Nghiên Nghiên nhà bà cứu là người khác.“Chào ngươi, ngươi là chiến hữu của Tần sư trưởng phải không?” Đinh Tú Phương lạnh nhạt hiền hoà đáp lời.Thẩm Tiểu Nhiên âm thầm lấy tán dương, chẳng trách Mộ Thanh Nghiên ưu tú như vậy, nhìn qua mẹ cô cũng không giống những phụ nữ trong trấn nhỏ bình thường.Thẩm Tiểu Nhiên cười gật đầu: “Đúng vậy, dì Đinh là muốn mua gia vị làm thực phẩm chín phải không?”Tuy muốn nói chuyện với Mộ Thanh Nghiên, nhưng lại cố kỵ Đinh Tú Phương, hắn không dám nhìn sang Mộ Thanh Nghiên, sợ Đinh Tú Phương nói hắn