Đinh Tú Phương trở về nhà sau khi tan ca đã là 10h15.Lúc vào nhà, thấy con gái nhỏ Thanh Nghiên đang trong phòng đọc sách như thường lệ.Thanh Nghiên là đứa nhỏ thông minh, chăm đọc sách nhất nhà, hiện tại dù bỏ học, nhưng vẫn duy trì thói quen đọc sách ban đêm.Điểm này của Mộ Thanh Nghiên rất giống Mộ Chính Huy.Bộ dạng của con bé cũng giống Mộ Chính Huy.
Mỗi đêm, khi kéo lê thân thể mệt mỏi trở về nhà, nhìn thấy con gái nhỏ giống người chồng đã mất, mất mát trong lòng bà có thêm chút an ủi ấm áp.“Mẹ”Nghe thanh âm mở khoá, Mộ Thanh Nghiên lập tức nhảy xuống giường.Cô rất nhớ mẹ.Kiếp trước mẹ thay cậu út gánh tội, bị phán mười năm tù, nhưng vào tù không đến ba năm, mẹ cô bị bệnh chết trong ngục.Trong ba năm đó, cô có đến thăm mẹ một lần.
Lần gặp mặt đó, ánh mắt tuyệt vọng dại ra của mẹ là ám ảnh trong nhân sinh của cô, vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng cô.Một đời này, cô thề sẽ không để bi kịch này tái diễn nữa.Mộ Thanh Nghiên đi ra khỏi phòng ngủ, gặp khuôn mặt ôn nhu cùng mệt mỏi của mẹ, nước mắt thi nhau rơi xuống: “Mẹ”“Sao lại khóc? Đã xảy ra chuyện gì?”Đinh Tú Phương hoảng hốt, vội vàng đi tới chỗ Mộ Thanh Nghiên, kiểm tra một lượt.Bộ dáng không giống xảy ra việc gì? Trừ việc tay trái bị thương ngày hôm qua… Chẳng lẽ vết thương trên tay chuyển xấu?Kia cũng không chắc.Mộ Thanh Nghiên nhào vào lòng mẹ, dùng tay phải ôm chặt lấy mẹ: “Mẹ, tay con đau.”Cô chỉ có thể nói tay đau, cái khác không thể nói.“Tay đau? Vết thương trên tay có vấn đề? Nghiên Nghiên, mẹ đưa con đi đến bệnh viện? Lúc này bệnh viện hẳn là chưa đóng cửa?”Năm đó, Đinh Tú Phương mới 37 tuổi, dáng người cao gầy, sau khi chồng qua đời, áp lực cuộc sống khiến khuôn mặt bà tối sạm tiều tuỵ, nhưng nét ôn nhu vẫn còn.Đôi tay đen gầy của bà kéo Mộ Thanh Nghiên đang trong lòng ra, cầm tay trái con bé, nhẹ nhàng xoa nắn, như thể có thể khiến nữ nhi bớt đau đớn hơn.Mộ Thanh Nghiên cũng không muốn đến phòng khám, cô nhớ ở kiếp trước, vết thương trên tay lành rất tốt, cho nên không lo miệng vết thương chuyển xấu.Cô không chớp mắt, tham lam nhìn ngắm người mẹ tính tình ôn nhu mà cứng cỏi, vẻ mặt mỏi mệt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Vết thương trên tay con không có vấn đề, mẹ nhìn, cũng không chảy máu.
Con chỉ là đau.”“Thần kinh trên tay nhiều, nhất định rất đau, mẹ xoa cho con.
Đúng rồi, Nghiên Nghiên, anh rể con hôm qua là uống say không cẩn thận đẩy ngã con phải không?”Hôm qua Đinh Tú Phương về nhà đã hơn mười giờ, Mộ Thanh Nghiên đã đi ngủ rồi.Mộ Tâm Lan nói Mộ Thanh Nghiên bị thương, lúc đó cô còn không để trong lòng, lúc sáng nay đi làm còn có chút không yên lòng.Thứ nhất là đau lòng Mộ Thanh Nghiên bị thương, nhưng cô càng lo lắng tính cách Tống Hồng Quảng không tốt, lo lắng Mộ Tâm Lan gả cho người không tốt.“Anh rể thật là không cẩn thận”Tạm thời Mộ Thanh Nghiên không muốn nói cho mẹ biết bộ mặt thật của Tống Hồng Quảng, cô biết, cho dù mẹ biết Tống Hồng Quảng có khuynh hướng bạo lực gia đình, cũng sẽ giống như chị gái, chọn tha thứ cho Tống Hồng Quảng, hy vọng ngày sau hắn sẽ sửa đổi.Giống như kiếp trước, chị gái luôn cho rằng Tống Hồng Quảng sẽ hối cải, đến tận khi hắn xuống tay với Tống Hạo Viễn.Kiếp này cô nhất định giúp chị gái thoát khỏi Tống Hồng Quảng, nhưng không thể sốt ruột, chuyện này cần phải mưu tính cẩn thận.Thấy Mộ Thanh Nghiên cũng nói như vậy, Đinh Tú Phương cũng yên lòng.
Cô nhẹ nhàng xoa tay Mộ Thanh Nghiên, không để ý bụng mình cũng đang sôi.Mộ Thanh Nghiên rụt tay về: “Mẹ, con tự xoa, mẹ nhanh đi ăn cơm đi, ăn sớm một chút còn nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi làm sớm”“Được” Nghĩ đến hôm nay Mộ Thanh Nghiên phải làm cơm bằng một tay, trong lòng Đinh Tú Phương xót xa.
Nhưng buổi tối mình về trễ, không để Nghiên Nghiên làm cơm, chị em bọn nó đói bụng đến 11 giờ, Tử Khiêm lại còn nhỏ.“Đúng rồi, mẹ, hôm nay là chị làm cơm chiều, mấy ngày