Nếu trong nhà người nào có việc bận, còn phải suy nghĩ xem hôm nay làm đồ ăn thế nào, đều cảm thấy thức ăn của Mộ gia là hạnh phúc của bọn hắn.Cho nên, tuy là khai trương ngày đầu tiên, công việc buôn bán của bọn họ tốt khiến người đỏ mắt.Mới có hơn một giờ, hơn năm trăm phần thức ăn chay bị tranh mua không còn.Cũng giống như dự đoán, thức ăn mặn không dễ bán, cho dù ngon thì thế nào? Đến cùng là trấn nhỏ, trình độ tiêu phí cũng chỉ có giới hạn.
Hơn mười phần đồ mặn cuối cùng chỉ bán được một nửa.Ba người hỗ trợ có chút tiếc nuối.Đinh Tú Phương lại không cho như vậy, đây là chuyện đã trong dự kiến.Mười phút trước, Mộ Thanh Nghiên đã về nhà nấu cơm, Đinh Tú Phương tay chân nhanh nhẹn thu hồi gian hàng, đón tiếp bạn tốt: “Có thể thu quán.
Vài món ăn này các ngươi không lo, chúng ta ăn một ít, còn lại để giữa trưa bán.”“Được…Đi” Mọi người cảm thấy chỉ có thể tính như vậy.Vốn mấy người Hách Tuệ Như không muốn đi Mộ gia ăn cơm, dù sao cũng chỉ giúp hơn một giờ, thời điểm Mộ gia bận, còn muốn giành thời gian chiêu đãi các bà, này là trở ngại chứ giúp đỡ gì?Nhưng Đinh Tú Phương kiên trì, bà bảo Mộ Thanh Nghiên trở về nấu cơm, còn nói, xem tình hình bán đồ ăn buổi sáng như thế nào, khả năng giữa trưa còn muốn làm nhiều đồ hơn, cần mọi người tiếp tục hỗ trợ, mọi người đành phải đi theo Đinh Tú Phương về nhà.Trên đường trở về, mấy người hỗ trợ đều cảm thấy đáng tiếc vì buổi sáng chuẩn bị thiếu đồ.“Thực đáng tiếc, chuẩn bị thêm một ít nữa thì tốt, còn có nhiều người chưa mua như thế.”Tâm trạng Đinh Tú Phương tốt lắm, ôn nhu cười: “Không thể tiếc, hôm nay mới là bán thử, trời lại nóng, làm ít một chút an toàn hơn.
Nhưng mà trưa nay khẳng định muốn làm nhiều hơn, lát nữa còn muốn làm phiền các ngươi hỗ trợ.”Dư Đào Chi nhanh mồm nhanh miệng nói thay tiếng lòng người khác: “Nói gì mà phiền toái hay không, chúng ta cố ý đến hỗ trợ, ngươi không để chúng ta làm việc, chúng ta mới tức giận đâu.”Trong phòng bếp Mộ gia, Mộ Thanh Nghiên mồ hôi đầm đìa đang làm trứng ốp la.“A, Nghiên Nghiên, trứng ốp này làm thật khá, vì sao cô không để ốp đẹp như vậy đâu?” Dư Đào Chi là bạn lâu năm của Đinh Tú Phương, thường đến nhà Mộ gia chơi, rất quen thuộc với Mộ Thanh Nghiên.“Ha ha, cô Đào Chi là khiêm tốn thôi.” Mộ Thanh Nghiên ha ha cười một tiếng, một bên lấy dưa hấu đã rửa sạch trong tủ ra, đưa cho Đinh Tú Phương, một bên nói chuyện với mọi người: “Cơm sắp chín rồi, các cô các dì đi gọi người trong nhà đến cùng ăn cơm, cháu đều làm cả phần của họ rồi.”Mộ Thanh Nghiên nói xong để các bà nhìn cơm và cháo đã nấu tốt lắm.Thấy như thế, mấy người Hách Tuệ Như lại không khách khí nữa, vui vẻ trở về, trong lòng nghĩ, ăn cơm xong, trong nhà người nào có thể hỗ trợ đều bảo ở lại giúp.Tới đầu tiên là Hách Tuệ Như và hai con trai.Tần Khải Văn vừa tới liền tới bên Mộ Tử Khiêm giúp nhặt rau, bởi vì chưa từng làm việc này, cậu còn làm rất vui vẻ.Tần Vĩ Văn có chút ngượng ngùng, hôm qua hắn đã định sáng sớm nay sẽ đến hỗ trợ, ai biết lại ngủ quên, nếu không phải Hách Tuệ Như trở về gọi dậy, hắn còn ngủ đến mười giờ như mọi ngày.Bản thân mình không tốt, hắn sao có thể không thẹn thùng?Hắn nhìn quanh một chút, rốt cuộc nói: “Ta có thể giúp gì? Bơm nước giếng được không?”Mọi nhà trong trấn Xuân Thụ đều dùng nước giếng khoan, nước giếng rất trong, chính là bơm nước giếng lên có chút mất sức, vì thế hôm trước đi mua đồ, Đinh Tú Phương và Mộ Thanh Nghiên cố ý mua một cái thùng lớn, dùng để trữ nước.“Được, cảm ơn anh Vĩ Văn.” Mộ Thanh Nghiên muốn bảo trì khoảng