Ngày đầu tiên Tần Vĩ Văn hỗ trợ Mộ gia, Hách Tuệ Như không biết, hôm nay đi chợ nhìn thấy Tần Vĩ Văn – người bà nghĩ là còn đang chạy bộ, lại đang làm “nhân viên” ở Mộ gia, kinh ngạc nửa ngày.Cũng không định đi qua, bà không muốn để Tần Vĩ Văn khó xử trong tình huống như vậy, liền đồ ăn cũng chưa kịp mua đã đi về nhà.Sau khi về nhà không có tâm tình làm việc, vẫn ngồi trên giường trúc trong phòng khách miên man suy nghĩ.Đến tận khi Tần Vĩ Văn mang một gói lá sen to đồ chín hấp tương trở về, sắc mặt bà trầm xuống gọi hắn lại: “Vĩ Văn? Đến cùng bây giờ con muốn thế nào? Con không muốn từ hôn phải không?”Hách Tuệ Như vẫn hoài nghi Tần Vĩ Văn tiếc nuối Mộ Thanh Nghiên đến hồ đồ rồi.Tuy bà không ghét Mộ Thanh Nghiên, nhưng trước khi từ hôn, Tần Vĩ Văn chán ghét Mộ Thanh Nghiên, sau khi từ hôn lại không bỏ được Mộ Thanh Nghiên, hành vi của Tần Vĩ Văn khiến bà thực khủng hoảng: Vĩ Văn của bà sao có thể không đáng tin như thế?“Con...không có a? Không phải mẹ và cha bảo con quan tâm đến bọn họ một chút sao?” Tần Vĩ Văn biết hắn thừa nhận, cha mẹ cũng không ủng hộ, dứt khoát phủ nhận.Hách Tuệ Như tuy nhìn qua nhu hoà, lúc tức giận lên cũng đầy khí thế: “Con đừng tưởng bộ dạng ngớ ngẩn của con có thể lừa được mẹ, mẹ muốn nghe con nói thật.”“Con...con thực sự chỉ là áy náy với Nghiên Nghiên.
Mẹ, mẹ không cần lo lắng, thật sự, con cam đoan với mẹ về sau luôn luôn chỉ chú tâm vào việc học, vào tiền đồ, chuyện cảm tình, cứ để theo tự nhiên.”“Thật sự không có ý gì khác với Nghiên Nghiên?” Bởi vì Hách Tuệ Như và Tần Lệnh Sơn đính hôn từ nhỏ, lúc mười sáu tuổi đã có tình cảm đặc biệt với Tần Lệnh Sơn, cho nên bà biết con mình đã mười sáu tuổi, khả năng cao là đã biết yêu.Thậm chí bà còn nghĩ, lúc trước Tần Vĩ Văn phản đối việc đính hôn hẳn là chưa biết yêu.“Thật sự không có.
Còn có, về sau con cũng không đến hỗ trợ nữa.”Tần Vĩ Văn cảm thấy mình thực sự là “tự làm bậy không thể sống”Lúc trước đính hôn với Tần Vĩ Văn, cha mẹ sợ hắn ghét Mộ Thanh Nghiên, sau khi từ hôn, lại cực kỳ sợ hắn có tình cảm với Mộ Thanh Nghiên.Hắn có thể hiểu nỗi lo lắng của cha mẹ, chuyện này là do mình sai, hắn chỉ có thể âm thầm nổi giận với bản thân, tự nói với mình, chỉ cần nỗ lực, nhất định có thể để Mộ Thanh Nghiên hiểu và yêu mình.Đinh Tú Phương sợ Mộ Tâm Lan phải chịu khổ, hôm nay bán xong phiên chợ sáng, liền cầm hai túi đồ chín hấp tương đến xưởng Mộ Tâm Lan đang làm việc.Mộ Tâm Lan đang đi làm, Đinh Tú Phương còn chuẩn bị một túi đồ ăn để biếu chủ nhiệm phân xưởng của Mộ Tâm Lan, đưa Mộ Tâm Lan đến một góc, nói cho cô ý định của mình.Đầu tiên, Đinh Tú Phương nói cho Mộ Tâm Lan, kỳ thật cửa hàng thực phẩm chín của nhà mình mỗi ngày có thể kiếm được 50-60 đồng.“Mỗi ngày kiếm được nhiều như vậy?” Mộ Tâm Lan thực ngoài ý muốn.Cô nhớ lúc mẹ chồng Tằng Quế Hương hỏi mẹ mình ngày hôm qua, mẹ nói mỗi ngày kiếm gần 40 đồng, đã khiến mẹ chồng ao ước thật lâu, không nghĩ tới ngày hôm qua mẹ còn chưa nói thật.“Ừ, sợ mẹ chồng con nói ra ngoài, bị người ghen ghét, cho nên hôm qua mẹ chỉ nói 40 đồng.
Tâm Lan, hôm nay mẹ tới là muốn để con về nhà mẹ đẻ học tay nghề mở cửa hàng đồ chín, thuận tiện dưỡng thai.”Mộ Tâm Lan cảm thấy khó có khả năng: “Để con học? Nhưng một mình con làm sao mở tiệm được?”Tối hôm qua sau khi Đinh Tú Phương rời đi, cả nhà Tống Hồng Quảng sôi nổi thảo luận chuyện nhà mình mở cửa hàng thực phẩm chín, mỗi ngày kiếm được 40 đồng, một tháng được 1200 đồng, lợi nhuận thực phong phú, khiến người ta mơ ước, nhưng nói đến mở cửa hàng cần ít nhất hai người, mỗi ngày lại dậy từ 4 giờ sáng, không ngừng nghỉ ngày nào, ngoại trừ Mộ Tâm Lan, không có ai nguyện ý nhận việc.Sau đó, bọn họ tính toán, số tiền hai người mở cửa hàng kiếm được so với tiền lương của hai người đi làm cũng không cao bao nhiêu, lại còn bị mệt nhọc hơn rất nhiều.Cuối cùng, bọn họ muôn miệng một lời, phủ quyết mở cửa hàng thực phẩm chín.Nếu không phải thế, Tống gia mà có tâm tư mở cửa hàng