Phòng của em trai trước kia là thư phòng của cha.Chiếc rương đựng đồ cổ của cha dài chừng một thước, luôn luôn đặt dưới gầm giường.
Lúc cha còn sống cũng thế, sau khi qua đời cũng thế.Mẹ chưa bao giờ định đem chúng đi xử lý.Kiếp trước không phải vì mẹ gặp tai ương lao ngục, cái rương này nhất định không bị Tống Hồng Quảng bán đi.Mộ Thanh Nghiên ăn xong bánh bao, ngồi xổm bên giường dùng tay phải kéo chiếc thùng qua, quả nhiên không nhúc nhích.Một bàn tay chính là không hiệu quả a, nếu tay trái không bị thương, cô có thể lấy ra sức lực toàn thân kéo thùng ra.Kéo không được, Mộ Thanh Nghiên cũng không nghĩ đến nhờ ai giúp đỡ.Chuyện trong nhà có bảo bối, cô không thể nói cho mẹ cùng chị gái.Nói cho mẹ và chị gái, chẳng khác nào nói cho bà ngoại, cậu cùng Tống Hồng Quảng, bọn họ là bọn ác nhân, nếu biết chuyện bảo bối, khẳng định không từ thủ đoạn chiếm làm của riêng.Cô muốn hết sức tránh.Mộ Thanh Nghiên cân nhắc một hồi, quyết định dùng chân đẩy thùng ra.
Cô đi đến cạnh giường, cầm một bộ quần áo bẩn, nằm sườn xuống, sau đó, cô dùng 2 chân kẹp lấy thùng, dùng hết sức lực toàn thân đem thùng đẩy ra bên ngoài.Rất nhanh thùng bị cô đẩy ra khỏi giường.Mộ Thanh Nghiên đứng lên, vỗ bụi đen bám trên quần, tìm một cái ghế nhỏ đặt cạnh rương, chậm rãi mở thùng ra.Vừa mở thùng ra, bên trong xộc lên mùi long não nồng nặc, xác nhận chủ rương đối với vật phẩm trong rương đặc biệt yêu quý.Mộ Thanh Nghiên ổn định cảm xúc, bắt đầu kiểm tra trong rương.Sách trong rương không nhiều, ngoài sách, trong rương còn có 2 cái hộp gỗ thủ công thô ráp.Mở hộp gỗ phía trên, quả nhiên bên trong là một đôi vòng ngọc ánh lên sắc xám lục.Bỏ hộp gỗ chứa vòng ngọc sang một bên, Mộ Thanh Nghiên mở ra hộp gỗ còn lại, bên trong là mấy tờ tiền cổ.Mộ Thanh Nghiên tuy không hiểu rõ về tiền cổ, bởi vì thích đọc sách, cũng biết một ít thường thức.
Cô biết, có một số tiền cổ hiếm có có giá trị hơn cả một căn trong thành phố.Thật hy vọng bên trong có một hai tờ giá trị a.Mộ Thanh Nghiên không khỏi cầu nguyện, sau đó mở tiền cổ ra xem.
Nội tâm không khỏi nhảy điên cuồng, thế nhưng bên trong có một tờ tiền thời Quang TựTrong lòng cô ngũ vị tạp trần, không biết nên cao hứng hay bi thương…Nhà cô có bảo bối giá trị lớn như thế, kiếp trước lại…Cũng là, kiếp trước đã để lỡ, kiếp này nhất định phải nắm chắc.Mộ Thanh Nghiên không dám tham nhiều, đã có 1 bảo bối, mấy tờ khác cô không ôm ảo tưởng.Còn lại 6 tờ, một tờ là tiền thời Ung Chính, còn lại đều là tiền thời Càn long.Đều không đáng giá.Sau khi xem xong, Mộ Thanh Nghiên đem tiền cổ thả vào hộp, bắt đầu xem xét đến sách.Sách trong rương trừ bỏ lịch sử tổng quát, tiểu thuyết, tạp chí, sách tham khảo phổ thông, bên trong còn mấy con tem cùng 2 quyển sách đã biến vàng buộc chỉ.Tem này về sau giá trị tăng lên rất nhiều, Mộ Thanh Nghiên thông thạo giá trị những món này, cũng không xem nhiều.
Cô đặt tem sang một bên, tâm tình kích động cầm lấy hai quyển sách.Một quyển là “Sách dạy đánh cờ tuyệt tâm”, một quyển là “Không lo cổ nhạc”.Hai quyển sách về sau nổi tiếng trong thế giới sách cổ quả nhiên thuộc về nhà bọn họ.Kiếp trước chúng bị người thu giữ làm rách nát, nay lại lặng lẽ nằm trong tay Mộ Thanh Nghiên, khiến cô lại một lần nữa vui buồn lẫn lộn.Cô không hiểu cổ nhạc, nhưng lại rất am hiểu cờ vây, cô mở ra hai trang sách, nhưng cũng không xem nhiều.Lúc này cô không có tâm tình xem sách.Đứng dậy đi lấy báo cũ và một ít sách giáo khoa cũ, cô đem 2 quyển nguỵ trang bề ngoài thành 2 quyển giáo khoa cũ, đặt xen lẫn giữa bộ sách phổ thông.Làm xong, cô về phòng cầm thêm ít long não mới bỏ vào rương sách, sau đó lấy ra một chiếc vòng tay để ở trên giường, lại đem 2 hộp gỗ bỏ vào rương sách, lấy sách tạp chí che đi.Khoá kỹ rương sách, đẩy lại trong giường, Mộ Thanh Nghiên lấy vòng ngọc trên giường, đây là tiền vốn để cô mở cửa hàng thực phẩm.Cô chuẩn bị vài ngày nữa đến quán đồ cổ ở thành phố Huyền Dương bán vòng tay lấy ít tiền.Kiếp trước, thời điểm Tống Hồng Quảng bán sách phát hiện 2 chiếc vòng tay này trong rương, Mộ