Beta: Bánh BaoVề phần cậu út, người thiếu đánh như hắn, ngồi tù chưa chắc là chuyện xấu.Nhưng mà, yêu cầu quá đáng vừa rồi của Phùng Thu Hương, để cô có một ý tưởng mới.Tuy rằng kiếp trước không biết cụ thể ngày cậu út phạm tội, phạm tội ở đâu, nhưng địa điểm phạm tội tuyệt đối không ở trấn Xuân Thụ, chỉ cần trong khoảng thời gian này, cô khiến cậu út ở trấn Xuân Thụ, có thể tránh việc kia không phải sao?Nhớ đến, cậu út cho dù đến nhà cũng nhất định không ở lại, khẳng định sẽ tới chỗ đánh bài, Mộ Thanh Nghiên làm một cái quyết định: Lần này nếu cậu út nghiêm túc học nghề thì không nói, nếu hắn cứ đi đánh bài, cô phải đi tố cáo hắn.Hiện tại là thời kỳ nghiêm cấm đánh bài.Nếu hắn bị bắt, ít cũng phải ngồi ba tháng, nửa năm trong tù, vừa vặn tránh kiếp nạn kiếp trước lấy đi sinh mạng của mẹ và cậu út, hủy đi mắt của bà ngoại, hủy nhân sinh một đời của Tử Khiêm.Sáng sớm hôm sau, Mộ Thanh Nghiên chủ động nhận nhiệm vụ đưa Phùng Thu Hương đến nhà ga.Không phải yêu thương Phùng Thu Hương, mà là mượn cớ nói với bà một chuyện.Thực ra là cô có hai chuyện cần làm.Trong đó gọi điện thoại cho Thẩm Tiêu Nhiên càng quan trọng hơn.Sở dĩ muốn gọi điện cho Thẩm Tiêu Nhiên, là vì tối qua cô có một cơn ác mộng đáng sợ.Trong giấc mơ của cô, Thẩm Tiêu Nhiên dùng một con dao lớn sáng loáng đâm chết Thẩm Tâm Dao, sau đó bị cảnh sát đuổi bắt nhảy xuống vực sâu vạn trượng.Trước khi nhảy xuống vực, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn tràn đầy quyết tuyệt.Cảnh trong mơ khiến người ta sợ hãi, cũng khiến Mộ Thanh Nghiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng – khả năng cô đã làm một chuyện ngu xuẩn nhất thiên hạ, lần này là cô hại Thẩm Tiêu Nhiên rồi.Hôm kia, cô vội vàng nói chuyện Thẩm Tâm Dao mưu sát Lý Nam cho Thẩm Tiêu Nhiên biết, thực sự là rất lỗ m ãng.Kiếp trước, lúc Thẩm Tiêu Nhiên ba mươi tuổi, hắn mới biết chuyện Thẩm Tâm Dao là kẻ thù giết mẹ.
Thời điểm kia, hắn đã trải qua nhiều sóng gió tang thương, làm việc trầm ổn, lão luyện, cơ trí.
Sự thông minh và khống chế cảm xúc đều đang ở thời kỳ đỉnh phong.Cho nên, chuyện báo thù cho mẹ, hắn thập phần bình tĩnh, ẩn nhẫn, không đánh mà thắng, khiến Thẩm Tâm Dao bị trừng phạt thích đáng.Kiếp trước, Thẩm Tiêu Nhiên mà Mộ Thanh Nghiên biết và yêu thương, là một người thành thục, làm việc không xúc động, cho nên đời này, Mộ Thanh Nghiên tự động quy kết nhân sinh đó cho hắn, lại đã quên, bây giờ hắn mới chỉ hơn hai mươi, đang đứng ở độ tuổi làm việc xúc động nhất.Cho nên, cảnh trong giấc mơ tối qua thực có khả năng phát sinh?Tối hôm qua, sau khi cô tỉnh dậy, cảm thấy hối hận suýt chết, chỉ mong sao trời nhanh sáng, cô phải gọi điện cho Thẩm Tiêu Nhiên mới được, ngăn cản hành vi quá khích của hắn, nếu hắn không nghe khuyên bảo, cô phải dùng đến lời hứa hẹn kia.Sau khi Mộ Thanh Nghiên đưa Phùng Thu Hương lên xe đò về trấn Tân Tuyền, cô đến cửa hàng tạp hóa gần nhà ga, gọi theo số điện thoại Thẩm Tiêu Nhiên đưa cho cô.Điện thoại đổ chuông, nhưng lại không có người bắt máy.Gọi liên tục ba lần không được.Tại sao lại như vậy?Hắn và đồng đội đều đang phải đi huấn luyện đi?Được rồi, xem ra chỉ có thể đợi một lúc lại gọi lại.Mộ Thanh Nghiên không thể không đi trở về, lúc đi ngang qua bưu điện bỗng nghĩ ra: Nếu không, gửi điện báo cho Thẩm Tiêu Nhiên?Ừ, cứ như vậy.Tuy rằng còn sớm, chưa đến sáu giờ sáng, bởi vì đang mùa hè, để tiện cho người dân, bưu điện đã mở cửa.
Người gửi điện báo không nhiều lắm, hôm nay cũng vậy.Mộ Thanh Nghiên gửi cho Thẩm Tiêu Nhiên một tin nhắn “Có việc gấp tìm anh” sau đó, tâm trạng mới thoải mái một chút.Cô hít sâu một hơi, đi đến nhà Lâm Dung.Tìm Lâm Dung là vì hôm nay cô muốn làm một việc quan trọng khác.Ngày hôm qua lúc ăn cơm tối, ở trên bàn cơm, Tống Hồng Quảng hỏi Đinh Tú Phương công thức đồ chín hấp tương, hắn nói là hắn định mở cửa hàng thực phẩm chín, mấy ngày nay xem công thức trước, trưa mai bắt đầu học tập.Mộ Thanh Nghiên luôn luôn đợi hành động này của Tống Hồng Quảng, bởi vì chỉ có như vậy, cô mới có thể tiến hành các bước tiếp theo.Lâm Dung đang nhổ cỏ ở vườn rau sau nhà, Lâm Tĩnh đang nấu cơm.Mộ Thanh Nghiên đùa với Lâm Tĩnh hai câu, nhìn thấy hạt tiêu trong vườn rau nhà họ, muốn hái một ít mang về, lấy cớ đến gần Lâm Dung.Lâm