Lời của Mộ Thanh Nghiên khiến trong lòng của Thẩm Tiêu Nhiên xẹt qua từng luồng cảm xúc khác thường, ngọt ngào, ấm áp, có chút oán, có chút không cam lòng, có chút áy náy, còn một chút hoảng loạn…Cảm xúc không biết từ đâu ùn ùn kéo tới.Cảm xúc của Thẩm Tiêu Nhiên phập phồng, muốn hỏi vì sao Mộ Thanh Nghiên đối với mình tốt như vậy, lại nghĩ lại, cảm thấy cô như thế thực bình thường, hắn cũng muốn đối tốt với cô không phải sao? Dù sao, bọn họ cũng được gọi là giao tình cứu mệnh.Nhưng hắn vẫn thấy không được tự nhiên, giống như trái lương tâm lấy đi thứ không thuộc về hắn, có chút cảm giác hồ đồ.Hắn thực không quen với cảm giác này, mượn cớ đưa thạch ra xe rời đi.Phùng Thu Hương cho rằng Thẩm Tiêu Nhiên là lính công vụ của Tần Lệnh Sơn, dọc đường đi thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, tự nói chuyện với Đinh Tú Phương về chuyện của Đinh Văn Vũ, lúc đó còn oán trách Đinh Văn Tuấn vô tình, nói hắn không hề nhớ đến tình cảm anh em, em trai ruột của mình xảy ra chuyện cũng không quan tâm.Bởi vì có Phùng Thu Hương, hôm nay Mộ Thanh Nghiên ngồi ở ghế bên cạnh lái xe.Dọc đường đi, tuy rằng cô và Thẩm Tiêu Nhiên không nói gì, nhưng hai người họ, khoé mắt luôn liếc về phía đối phương, tâm trạng cũng là tốt đẹp, bay bổng.Bọn họ đứng trước sở cảnh sát, bởi vì có Trần Mặc giúp đỡ, Đinh Văn Vũ ở trong đó cũng không chịu nhiều bất công, đương nhiên, cũng không có ưu đãi nào.Lúc hắn bị cảnh sát áp tải ra ngoài, vẻ mặt đờ đẫn.
Đinh Tú Phương nhìn thấy phiền muộn, Phùng Thu Hương lại đau lòng không nhìn được.
Bà vốn định khóc lớn một hồi, bị Đinh Tú Phương kéo lại: “Mẹ, đây là sở cảnh sát.”Phùng Thu Hương thế này mới giật mình, đây không phải địa phương mình có thể ra oai, nhanh chóng che miệng lại.Vốn một lần, phạm nhân chỉ có thể gặp một người nhà, lần này để Đinh Tú Phương và Phùng Thu Hương cùng nhau vào đã là ưu đãi.
Lúc này, Mộ Thanh Nghiên còn phải ở bên ngoài.Đang lúc cô cảm thấy nhàm chán, Thẩm Tiêu Nhiên nói mấy câu với cảnh sát phụ trách, quay qua nói nhỏ với cô: “Em còn chưa xem nhà anh mua giúp em phải không? Muốn nhân cơ hội này đi xem không?”Ánh mắt Mộ Thanh Nghiên sáng lên, nháy mắt lại ảm đạm xuống, cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Quên đi, nhà anh mua giúp em nhất định rất tốt.
Thời gian hôm nay không đủ, vẫn là không nên đi, nếu mẹ ra ngoài không thấy em sẽ lo lắng.”“Vừa rồi anh nói với cảnh sát phụ trách, kéo dài thời gian thăm tù cho cậu út em nửa giờ nữa.
Thế nào? Có đi không?”“Nửa giờ?” Mộ Thanh Nghiên mím môi suy tư, lại lắc đầu: “Anh không quen Huyền Dương, thời gian này không biết có tìm được đúng địa chỉ không, vẫn là quên đi.”“Ha ha” Thẩm Tiêu Nhiên cao giọng cười, nhịn xuống xúc động muốn xoa đầu cô nhóc: “Ai nói anh không quen Huyền Dương? Lúc trước anh còn làm nhiệm vụ ở đây, đã sớm quen thuộc từng ngóc ngách trong thành phố Huyền Dương, với lại anh cũng từng đi qua mấy lần xem nhà anh mua cho em, em đừng chần chừ nữa, quyết định nhanh đi, cứ trì hoãn sẽ thực sự không kịp đó.”Hắn vừa nói vừa đi về phía xe, Mộ Thanh Nghiên nghe hắn nói có lý, vui vẻ lên xe.Cô muốn đi xem căn nhà kia từ lâu, nhưng lại không có cơ hội, hơn nữa cô tín nhiệm năng lực làm việc của Thẩm Tiêu Nhiên vô điều kiện, mới trái lương tâm gạt chuyện đi xem nhà sang một bên.Đầu tiên bọn họ đến trung tâm thành phố, xem một căn nhà mặt tiền mới tinh gần khu nhà lầu hai tầng.Nhà lầu theo kiểu bán hiện đại, ưu thế không chỉ ở chỗ đắt đỏ mà chiếm một khu rộng.Tuy rằng trong túi xách của Mộ Thanh Nghiên có chìa khoá, nhưng cô không định vào trong phòng xem, dù sau một năm sau nhà cô chuyển đến Huyền Dương cũng không ở nơi này.Cô muốn xem nhất là cửa hàng gần trường trung học Huyền Dương, nhanh chóng lên kế hoạch trang hoàng.“Cảm ơn anh Thẩm, căn nhà này em đều thật vừa lòng, bây giờ chúng ta đi xem hai phòng khác đi.” Sau khi dạo một vòng, Mộ Thanh Nghiên giục Thẩm Tiêu Nhiên rời đi.Thẩm Tiêu Nhiên nhận ra Mộ Thanh Nghiên cũng thực thích nhà này, không khỏi