Beta: Bánh BaoThẩm Tiêu Nhiên không ngờ Mộ Thanh Nghiên còn mời xã hội đen làm việc, làm còn làm thuần thục như vậy.
Xem ra hắn thật đúng là coi thường cô.
Giờ khắc này hắn đối với cô có chút thất vọng.
Chẳng qua, đó chỉ là cảm giác trong chớp mắt, sau đó, hắn nghĩ tới chuyện cô cứu giúp Dương Bảo Quốc, giúp đỡ mình, chuyện chữa trị cho Cố Việt và Nguyễn Tiểu Vân, nghĩ đến chuyện ân oán giữa mẹ mình và Thẩm Tâm Dao, cảm thấy ý nghĩ này của hắn rất võ đoán.
Ai nói mời xã hội đen làm việc nhất định là chuyện xấu? Có khi là trừng trị người xấu thì sao?Hắn dựa vào cái gì, dưới tình hình chưa biết tình huống cụ thể vội vàng định tội cho cô?Bởi vì cô ở trong cảm nhận của hắn quá mức tốt đẹp, hắn không thể chịu được một chút khuyết điểm của cô?Hắn thế nào đã quên, cô vốn thông minh từ nhỏ, tâm tư lại thành thục, cơ trí hơn người bình thường, vốn không giống người bình thường?Trong lòng Thẩm Tiêu Nhiên thập phần ảo não, trong lòng nói: Thẩm Tiêu Nhiên, vì sao trước mặt cô nhóc đó, chỉ số thông mình của mày luôn không đủ để sử dụng đây?Thật sự là thất bại a.
Tâm Thẩm Tiêu Nhiên loạn lên, cố nén xúc động muốn gọi điện thoại cho người tìm hiểu tin tức chỗ Thuỷ Ca, tiếp tục lặng lẽ hộ tống Mộ Thanh Nghiên.
Ngoài việc tìm Thuỷ Ca, Mộ Thanh Nghiên cũng không có ý định ở lại Huyền Dương, cô trực tiếp đến nhà ga.
Thời điểm Mộ Thanh Nghiên đợi xe, Thẩm Tiêu Nhiên chạy nhanh đến tiệm tạp hoá trong nhà ga gọi điện cho Cố Thất, để hắn tự mình đến chỗ Thuỷ Ca hỏi tin tức.
Sau đó, hắn vội vàng trở về phòng chờ, làm bộ như ngẫu nhiên, đi đến chỗ Mộ Thanh Nghiên: “Mộ Thanh Nghiên, sao em lại ở trong này?”Mộ Thanh Nghiên đang yên lặng ngồi chờ xe, trong đầu đều là hình bóng của Thẩm Tiêu Nhiên, cô nghĩ, hôm nay Thẩm Tiêu Nhiên vẫn ở thành phố Huyền Dương đi, có Thẩm Tiêu Nhiên, thành phố Huyền Dương trở nên thật thân thiết.
Không đề phòng Thẩm Tiêu Nhiên đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, giật nảy mình.
Hoàn hồn lại, thấy phản ứng của mình thực buồn cười, cô ngượng ngùng mím môi cười: “Em đến Huyền Dương có việc, giờ phải đi về, anh Thẩm, sao anh lại ở đây?”“Anh tới tiễn bạn.
Bây giờ anh cũng phải đến trấn Xuân Thụ, em muốn đi nhờ xe không?”“Có ạ.
” Vốn Mộ Thanh Nghiên còn lo lắng cô ra ngoài quá lâu, lộ ra cớ đến nhà Trương Hiểu Tình hỏi bài, trong lòng sốt ruột muốn về, đề nghị của Thẩm Tiêu Nhiên, cô không có cách nào từ chối.
Mộ Thanh Nghiên vốn định ngồi ghế sau, Thẩm Tiêu Nhiên đi trước một bước mở cửa ghế trước, ý bảo cô vào ngồi phía trước.
Cô cảm thấy không nên cố đấm ăn xôi cãi lại, ngoan ngoãn nghe theo hắn an bày.
Sau khi lên xe, Thẩm Tiêu Nhiên luôn chờ mong Mộ Thanh Nghiên có thể chủ động nói chuyện cô và Thuỷ Ca giao dịch, dù sao chuyện cô tính kế cậu út cũng nói với hắn, hẳn là không ngại thêm chuyện này nữa.
Nhưng là, thời gian từ từ trôi qua, một chút ý tứ nói đến chuyện đó cô cũng không có, chỉ hỏi hắn một chút chuyện đại học ở đế đô.
Thẩm Tiêu Nhiên cho rằng Mộ Thanh Nghiên không muốn nói chuyện kia, kỳ thật cô không phải như vậy.
Đây là cô đột nhiên nghĩ ra con đường sau này của mình, là học đại học chuyên nghành gì.
Sau khi trùng sinh, cô còn chưa kịp nghĩ đến chuyện sau khi học trung học, hiện tại cô mới là học sinh trung học, lúc học trung học lại xác định đến hướng đại học hay chuyên nghiệp (trung cấp nghề ấy các bạn) cũng không muộn.
Kiếp trước, cô từng làm nhiều việc lắm, học tạp nham, sau khi lấy thân phận bảo mẫu gặp Thẩm Tiêu Nhiên, tiếp xúc với tri thức uyên bác.
Cô yêu thích nhiều thứ cũng không đặc biệt chấp nhất với việc học chuyên nghiệp.
Nhưng mà hiện tại, có Thẩm Tiêu Nhiên bên cạnh, nhớ tới mấy năm nữa sẽ phát sinh chuyện hắn gặp sự cố ngoài ý muốn phải điều trị ở bệnh Bắc Lại ở đế đô, đột nhiên cô có một ý tưởng.
Cô muốn học y.
Làm bác sỹ hay y tá đều được.
Chỉ cần về sau có thể làm việc ở bệnh viện Bắc Lại là được.
Đối với việc, phải làm sao để giúp Thẩm Tiêu Nhiên tránh đi kiếp nạn bị bệnh nan y, cô thực bất hạnh không thể nghĩ ra kế hoạch cụ thể.
Chỉ là cô hạ quyết tâm, đến năm đó, cô nhất định phải tiếp cận hắn, nhắc nhở hắn, để hắn rời xa sự cố kia, về phần phải làm cụ thể như thế nào, trong đầu cô chỉ có chữ “tuỳ cơ ứng biến” và “trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ không có lòng”.
Trong rằng trong lòng là ý nguyện to lớn “nhất định phải thành công”, nhưng cô vẫn không nỡ, sự kiện kia quá