Beta: Bánh BaoBăn khoăn của Nguyễn Tiểu Vân bị Cố Việt đánh mất, hắn nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, còn có con mà, lần này cha làm tốt thì cũng thôi, làm không tốt, để con làm tiếp.”Ở trong lòng Nguyễn Tiểu Vân, con còn quan trọng hơn ông xã, thông minh hơn, đáng tin hơn ông xã của mình.Lần này là do bệnh tình của bà khiến hắn sợ hãi, dưới tình thế cấp bách mới làm ra việc hồ đồ.Bà tin rằng, trải qua chuyện giáo huấn này, về sau hắn càng làm việc ổn trọng, cơ trí hơn.Quyết định giao chuyện cảm ơn cho con và ông xã, Nguyễn Tiểu Vân quyết định trước nói lời cáo biệt và cảm ơn với mẹ con nhà họ Mộ.“Là chị Tú Phương phải không?” Quả nhiên giọng của Nguyễn Tiểu Vân thật vui mừng.“Ừ, là chị, Tiểu Vân, em gọi điện thoại đến là có chuyện gì sao?” Chung quy Đinh Tú Phương có chút không yên tâm.“Em và Cố Việt sắp đi đế đô, hôm nay gọi điện thoại là để cáo biệt với chị, cũng là để nói với chị một tiếng cảm ơn.” Nguyễn Tiểu Vân nói ra được lời trong lòng, cảm giác thoải mái hơn, tuy rằng trong lòng bà vẫn canh cánh chuyện báo ân.Rốt cuộc Đinh Tú Phương thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Ha ha, em đừng khách khí.
Đây đều là việc chị nên làm.
Đúng rồi, Tiểu Vân, chị mạo muội hỏi em một câu, bản án của em trai chị được bỏ rồi đúng không?”“Bỏ! Bỏ! Bỏ từ hôm kia rồi, chị không biết sao?” Trong lòng Nguyễn Tiểu Vân nói thầm, không lẽ người em trai này của Đinh Tú Phương cũng giống Nguyễn Tiểu Du?Đinh Tú Phương móc hết ruột gan vì hắn, hắn ra khỏi nhà giam cũng không biết đến nhà chị ấy nói một tiếng cảm ơn?Đinh Tú Phương cũng không tức giận, bà chỉ cảm thấy yên tâm, sự thật là, bà còn sợ Đinh Văn Vũ tìm đến nhà đâu, “Vậy ư, nhà mẹ đẻ của chị cách nhà chồng có chút xa, cũng không tiện đường, cho nên chị còn chưa biết.”Đến cùng là chuyện nhà người ta, Nguyễn Tiểu Vân cũng không tiện nói nhiều, rời đi đề tài: “Được, sau khi em ổn định ở đế đô sẽ gọi điện cho chị, về sau chúng ta vẫn giữ liên lạc được không?”“Được.” Nói đến đây, Đinh Tú Phương còn định đưa số điện thoại nhà mình cho Nguyễn Tiểu Vân, thấy Mộ Thanh Nghiên xua xua tay, liền thôi.Đinh Tú Phương lại nói chuyện với Nguyễn Tiểu Vân thêm một lúc, vô cùng thân thiết nói lời tạm biệt.Hách Tuệ Như thấy hai mẹ con gác điện thoại muốn về nhà, cũng biết bọn họ bận, không cố ý giữ lại, nhớ tới một chuyện, lại bận rộn gọi Mộ Thanh Nghiên lại: “Nghiên Nghiên, chuyện đi học của con chuẩn bị tốt chưa? Muốn dì Tuệ hỗ trợ gì không?”“Không có vấn đề gì đâu ạ, mẹ con đã đến nói chuyện với hiệu trưởng Nguyên rồi, cô giáo Trịnh cũng nói sẽ hỗ trợ, cho nên ngày mai con liền đến báo danh đi học.”“Vậy ư?” Hách Tuệ Như vốn còn định hỏi Mộ Thanh Nghiên chuyện học phí, nghĩ lại tình hình kinh tế hiện tại nhà bọn họ như thế, phí báo danh, học phí cộng lại cũng chỉ hơn ba trăm đồng, nhà bọn họ thừa sức ra, chép miệng một chút, cuối cùng cũng không nói gì.Hách Tuệ Như không biết là, trong lòng Đinh Tú Phương luôn luôn biết ơn đại ân tình của Tần gia – chuyện Đinh Văn Vũ và Cố Việt, nếu không phải Tần Lệnh Sơn phái một đồng chí tốt như Thẩm Tiêu Nhiên đến hỗ trợ, sự việc sao có thể thuận lợi như vậy chứ?Đinh Tú Phương cũng từng nghĩ đến việc cảm ơn Hách Tuệ Như và Tần Lệnh Sơn về điều này, nhưng nghĩ đến Tần Lệnh Sơn và Thẩm Tiêu Nhiên đều là quân nhân, nếu để người ngoài biết bọn họ giúp đỡ người nhà mình, sẽ không tốt lắm, cho nên thông minh không nhắc lại vấn đề này.Vì thế để cho lời nói dối xinh đẹp, Thẩm Tiêu Nhiên vâng mệnh Tần Lệnh Sơn đến giúp đỡ Mộ gia chìm trong im lặng rất nhiều năm.Đinh Tú Phương nghe nói Đinh Văn Vũ được thả ra, một bên yên tâm, một bên lo lắng – lần này sau khi hắn được thả ra, vẫn khiến người ta lo lắng như cũ.Thậm chí còn khiến người khác lo lắng hơn.Ai biết được, không chú ý, hắn lại đột nhiên làm ra chuyện gì đó khiến người ta trở tay không kịp?Trong lòng Đinh Tú Phương có một ý nghĩ, mà chính bà cũng không muốn thừa nhận: Kỳ thật, Đinh Văn Vũ ngồi tù đến cùng cũng không phải là chuyện xấu đối với người trong nhà.Ý nghĩ trong tiềm thức này của bà, vừa xuất hiện đã tiêu tan, sự giáo dục từ nhỏ của bà, cùng với sau khi gả cho Mộ Chính Huy, suy nghĩ được hắn ảnh hưởng mưa dầm thấm đất, khiến bà không thể có suy nghĩ độc ác như chuyện mong cho người nhà đi tù.Trong nhận thức của bà, chỉ có bị tội ác tày trời, ngồi tù là trừng phạt đúng tội ác không thể tha thứ.Tuy rằng Đinh Văn Vũ đáng giận, nhưng cũng chưa tới mức phạm tội.Trên thực tế, hắn cũng chỉ bóc lột người nhà hắn, bởi vì cũng chỉ có người nhà mới dễ dàng tha thứ cho