Beta: Bánh BaoTuy rằng tất cả các giáo viên đều biết Mộ Thanh Nghiên thông minh, học tập tốt, nhưng cô đã bỏ học gần một năm rưỡi, không thể so sánh với Tần Vĩ Văn mới bỏ học có hai tháng, rất nhiều thầy cô không dám tin tưởng vào thực lực của cô.
Hơn nữa, cô và Trịnh Hồng Tú có quan hệ đặc thù, cho nên, các giáo viên không nghĩ tới chuyện tranh đoạt cô.
Nhóm thầy cô tranh đoạt là Phùng Tuấn và Hồ Quốc An mà vừa mới rồi Nhạc Linh nhắc tới.
Các thầy cô lớp nhất muốn dùng hai người bọn họ để đổi cho Tần Vĩ Văn, nhưng thầy cô lớp nhị lại chỉ đồng ý đổi một người, tranh chấp không được, mới gây gổ đến như vậy.
Cũng không để ý đến suy nghĩ của các học sinh báo danh.
Lúc hai vị thầy giáo vừa mới ầm ĩ còn có người khuyên can, hiện tại người khuyên cũng không có, nhưng cũng không cản trở bọn họ đối chọi gay gắt.
Đang lúc ầm ỹ túi bụi, Trịnh Hồng Tú cầm một tập phiếu thu chi vội vàng chạy tới.
Bà vừa tới, thầy Trần của lớp nhị liền im bặt, mặc cho Hứa Triệu Khiêm của lớp nhất oán giận Trịnh Hồng Tú.
Trịnh Hồng Tú nghe xong mọi việc, nâng tay gọi Tần Vĩ Văn đến: “Tần Vĩ Văn, em không thể thông cảm cho các thầy cô chút sao?”Tần Vĩ Văn ôn hòa tươi cười với Trịnh Hồng Tú: “Không thể, ở lớp không thích sẽ ảnh hưởng đến tính tích cực học tập của em, do đó ảnh hưởng đến thành tích, đến lúc đó thi không tốt làm sao bây giờ?”Trịnh Hồng Tú bất đắc dĩ khuyên hắn nửa ngày, gọi Trần Tiền đến nhỏ giọng nói: “Thầy Trần, tôi chốt lại với thầy, thành tích của Mộ Thanh Nghiên cho dù không bằng Tần Vĩ Văn, cũng nhất định hơn Lý Soái, cho nên, nếu bọn họ muốn Phùng Tuấn và Hồ Quốc An, liền nhường cho bọn họ cũng được.
”Lúc này Trần Tiền mới tỉnh táo lại, có chút ngượng ngùng: “Được rồi, kỳ thật cãi nhau nửa ngày ta cũng cảm thấy không ra làm sao.
Cô Trịnh là chủ nhiệm lớp, cứ làm theo ý của cô là được.
”Trịnh Hồng Tú như trút được gánh nặng: “Được, bây giờ tôi sẽ nói với bọn họ.
”Chẳng qua, khi Trịnh Hồng Tú đi đến cửa phòng báo danh, phát hiện Hứa Triệu Khiêm vẫn còn đang một bộ dáng tức giận, sắc mặt xanh đen, còn có chút phát run.
Bà sợ hãi – tính tình thầy Hứa này cũng lớn quá đi?Bà đang nghĩ nên khuyên nhủ hắn như thế nào để an ủi chút, miễn cho sự việc lại náo đến khó coi, Hứa Triệu Khiêm đột nhiên la lớn với một bóng dáng nam nhân tuấn tú cao ngất: “Lý Soái, tại sao em nhất định phải vào lớp nhị?”Nghe rõ lời Hứa Triệu Khiêm, người phúc hậu như Trịnh Hồng Tú cũng không thể không phúc hậu che miệng cười.
Bà ngại không dám cười lớn, mà Trần Tiền lại không che giấu chút nào, lúc này ôm bụng cười chết đi sống lại.
Hứa Triệu Khiêm thẹn quá thành giận, quát lớn: “Không được, ta phải đi tìm hiệu trưởng.
”Nói xong, hắn ném quyển sách trên tay, thở phì phì đi rồi.
Hắn vừa đi, thầy cô ở đây, bao gồm cả một ít thầy cô giáo lớp nhất đều nở nụ cười.
Các học sinh cũng cười, lại còn nhã nhặn cười đến tương đối hàm súc.
Thầy cô ở đây đều biết chuyện, biết sự việc náo đến nước này thực sự chỉ có thể nhờ hiệu trưởng giải quyết, liền khuyên Lý Soái chờ đợi chút.
Lý Soái không hiểu ra sao, vô cùng tốt tính đáp ứng.
Trịnh Hồng Tú đưa biên lai báo danh cho Mộ Thanh Nghiên, để cô đi nhận sách, còn mình thì đi đến văn phòng hiệu trưởng.
Mộ Thanh Nghiên lĩnh sách mới từ chỗ Tần Vĩ Văn, đang muốn về lớp, đột nhiên Lý Soái gọi cô lại: “Mộ Thanh Nghiên, cậu nói với tớ vừa rồi xảy ra chuyện gì với thầy giáo Hứa được không?”Lý Soái là con trai độc nhất của ông chủ Lý Hữu Tài của cửa hàng tạp hóa Lý Tưởng, bởi vì Lý gia thường xuyên mang hàng hóa cho Mộ gia, Mộ Thanh Nghiên thường xuyên cùng đi với Đinh Tú Phương đến nhà hắn lấy hàng, mùa hè vừa rồi cũng thân thuộc với hắn.
Nghe hắn hỏi như vậy, cô cười gật đầu: “Được, chúng ta lại chỗ bóng cây kia nói chuyện.
”Sở dĩ Mộ Thanh Nghiên nói chuyện cho Lý Soái, là không muốn ở trước mặt thầy cô nói thầy giáo Hứa không đúng, chẳng sợ cô nói là sự thật.
Tần Vĩ Văn nhìn thấy hai người bọn họ trông có vẻ vô cùng thân thiết, lập tức đen mặt: Quan hệ của bọn họ khi nào thì tốt như vậy? Đây là Lý Soái muốn đào góc tường nhà mình sao?Suy nghĩ của hắn vội vàng xoay quanh hai điểm này, thậm chí còn không có thời gian phân tích tâm tình của bản thân, lớn tiếng gọi Lý Soái lại: “Lý Soái, cậu không thấy Mộ Thanh Nghiên đang cầm một chồng sách lớn sao? Cậu ấy nói chuyện với cậu thế nào được? Cậu vào đây, tớ nói cho cậu biết xảy ra chuyện gì.
”! Mọi người: Tần Vĩ Văn, không phải cậu rất ghét Mộ Thanh Nghiên sao? Thế