Trịnh Hồng Tú nói với Mộ Thanh Nghiên chuyện về Trương Hiểu Tình: “Mộ Thanh Nghiên, giữa trưa Tiểu Tình gọi điện về, nói kỳ nghỉ lễ Nguyên đán muốn đến nhà em chơi, để cô hỏi em trước, xem kỳ nghỉ phép em có bận gì không?”Mộ Thanh Nghiên do dự một chút: “Em định nghỉ lễ sẽ đi thăm chị gái em, nếu Tiểu Tình trở về, ngày đầu tiên em ở nhà chơi với bạn ấy, ngày thứ hai lại đến Huyền Dương được không ạ?”“Thế sao, vậy để nó quay về cô hỏi lại, bởi vì nó làm em hoãn lại kế hoạch đi thăm Tâm Lan cũng không tốt.
Thế nào? Tâm Lan ở bên đó có tốt không?”Trịnh Hồng Tú biết một chút việc của Mộ Tâm Lan, tiếc cho cô phải ly hôn, cũng vui mừng vì cô có thể đến Huyền Dương làm việc, thế giới bên ngoài rất nhộn nhịp đâu, đi ra ngoài chỉ có lợi chứ không có hại.Mộ Thanh Nghiên gật đầu: “Chị ấy nói rất tốt, mẹ em đi qua thăm trở về cũng nói rất tốt, em và Tử Khiêm chưa đi thăm, cho nên kỳ nghỉ này muốn đến thăm chị ấy.”Mộ Thanh Nghiên vừa nói chuyện với Trịnh Hồng Tú vừa nghĩ: Sắp đến Tết Nguyên Đán rồi sao?Đến Tết Nguyên đán, cũng sắp tới sinh nhật của Thẩm Tiêu Nhiên.Đột nhiên rất nhớ hắn, rất muốn chúc hắn sinh nhật vui vẻ; rất muốn làm mỳ trường thọ cho hắn giống kiếp trước; thấy hắn cười ôn nhu, sủng nịnh nhìn mình; được hắn ôm ấp ấm áp...Ai, quên đi, vẫn là đừng nên quấy rầy hắn, cũng không khuấy động nội tâm bình tĩnh của mình.Thời điểm Trịnh Hồng Tú tới, nhóm bạn cùng phòng của cô chào hỏi xong liền lén lút trở về.Lúc đó, trong bát Mộ Thanh Nghiên cũng không còn mấy miếng cơm, Trịnh Hồng Tú đợi cô ăn xong, rửa xong bát và cốc nước, lôi kéo cô cùng ra ngoài: “Mộ Thanh Nghiên, cô có một chuyện muốn hỏi em, em đi đến văn phòng với cô.”Tất nhiên Trịnh Hồng Tú muốn hỏi là chuyện Liễu Đông Cảnh.Cũng không phải bà nghi ngờ thư nặc danh là do Mộ Thanh Nghiên viết.Sự thật là, sau khi nhìn thấy thư nặc danh, bà và Nguyên Vĩnh Hoa đều không muốn tra xem người viết thư là ai.Nội dung trong thư không cực đoan một chút nào, chính là kể lại sự thật, điều này chứng tỏ động cơ của người viết thư là lương thiện.Cho nên, đừng nói là bọn họ không biết người viết thư là ai, cho dù biết cũng sẽ giả bộ hồ đồ không biết.Trịnh Hồng Tú muốn hỏi thăm từ chỗ Mộ Thanh Nghiên, là chuyện các học sinh cảm thấy thế nào về chuyện Liễu Đông Cảnh mời học sinh nữ ăn cơm.Bà không dám hỏi học sinh khác, sợ bọn họ đi nói lung tung, khiến sự tình thành lớn chuyện.Chỉ có Mộ Thanh Nghiên, tuổi nhỏ nhưng trầm ổn, làm việc có chừng mực, có thể giữ bí mật.“Cô hỏi chuyện này? Không phải nói, thầy giáo Liễu vì hòa giải cho hai bạn nữ cãi nhau mới mời cơm sao?” Mộ Thanh Nghiên cố ý giả bộ hồ đồ, kỳ thật là muốn cung cấp cho Trịnh Hồng Tú càng nhiều tin tức, để cho bà và Nguyên Vĩnh Hoa không bị động với Liễu Đông Cảnh.Quả nhiên Trịnh Hồng Tú không biết chuyện này: “Còn có chuyện này sao?”“Em cũng chỉ nghe nói như thế, nhưng mà, tuy rằng thầy Liễu làm thế là vì tốt cho học sinh, nhưng mọi người đều cảm thấy việc làm của thầy ấy có chút không thích hợp, khuyên giải thì khuyên giải, vì sao phải mời cơm? Như thế thực dễ khiến người khác hiểu lầm.”Mộ Thanh Nghiên nói một chút vào chính đề, Trịnh Hồng Tú còn có chút buồn bực, tức khắc nở nụ cười: “Dễ khiến người khác hiểu lầm cái gì? Nhóm học sinh nói như thế nào, em kể lại cho cô nghe xem nào.”“Bọn họ nói, thầy Liễu là muốn làm bạn bè vui đùa với mấy bạn ấy, còn có người nói, thầy Liễu chính là sở khanh...!giống người đi lừa tình cảm của các cô gái.”“A, nghiêm trọng như vậy sao, vậy còn em? Mộ Thanh Nghiên, em thấy thế nào?”“Em, em tự thấy, thầy Liễu mặc kệ là người tốt hay người xấu, thầy ấy và học sinh nữ không nên quan hệ quá thân thiết, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của các bạn ấy.”“Em nói đúng, Mộ Thanh Nghiên, em là đứa bé thông minh, cô tự hào vì em.
Chuyện này trong lòng cô tự có tính toán.
Được rồi, em về trước đi, những gì vừa rồi cô nói với em, nhớ giữ bí mật.”Mộ Thanh Nghiên trịnh trọng gật đầu: “Vâng.”Vốn Trịnh Hồng Tú cũng không thấy việc của Liễu Đông Cảnh quá nghiêm trọng, bà cảm thấy thầy giáo mời học sinh ăn một bữa cơm cũng không phải là chuyện to tát gì.Hơn nữa, Liễu Đông Cảnh còn mời cơm công khai ở căng tin trường, hành vi này làm gì có chỗ nào ái muội?Nhưng mà, câu