Mộ Tâm Lan cảm thấy không chân thực chút nào: “Em đừng dỗ chị, xưởng thực phẩm và xưởng thạch ăn liền sao giống nhau được?”Mộ Thanh Nghiên nghịch ngợm cười: “Được rồi, đúng là không giống, xưởng thạch chỉ có một mình anh Đông Lâm làm quản lý, xưởng thực phẩm có hai người quản lý là trưởng xưởng và phó xưởng, bình thường chị chỉ việc giúp đỡ anh Đông Lâm làm việc thôi, không có gì khó.
Như vậy, chị, dù sao xưởng thực phẩm cần ít thời gian nữa mới khai trương, trước em tìm ít sách cho chị đọc, nếu chị vẫn không tin tưởng, em bỏ học tự mình đến quản lý là được.
Dù sao đi học cũng vì ngày sau kiếm tiền, không bằng ngay từ bây giờ bỏ học đi kiếm tiền.”Mộ Tâm Lan: “...”Không biết bỏ học trong lời Mộ Thanh Nghiên là thật hay giả, bị cô ra đòn như vậy, ý chí chiến đấu của Mộ Tâm Lan lên cao một chút: “Trước cứ để chị thử xem?”Mộ Thanh Nghiên tiếp tục cổ vũ: “Chị, trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ người không có lòng, chị cứ thử đi.”Lúc hai chị em đang tâm sự, bạn nhỏ Mộ Tử Khiêm đang ở thư phòng của Trác Đông Lâm xem “văn nghệ thiếu nhi”Cậu là bị Trác Đông Lâm dùng sách thiếu nhi dụ tới.Lúc đầu cậu còn muốn mượn sách trở về phòng ký túc xá của Mộ Tâm Lan để đọc, kết quả, vừa đi đến, liền bị mấy quyển sách “văn nghệ thiếu nhi” mà Trác Đông Lâm mua cho cháu mê hoặc.Chủ nhân của sách này lại là người khác, không thể mượn đi, hắn đành phải nghe theo đề nghị của Trác Đông Lâm ở lại xem.Mà này, là Trác Đông Lâm cố ý.Hắn biết Mộ Tử Khiêm thích nhất là đọc “văn nghệ thiếu nhi”, cho nên dùng chúng để giữ Mộ Tử Khiêm lại.Giữ Mộ Tử Khiêm ở lại nhà mình, nguyên nhân là ...!muốn ăn đồ ăn Mộ Thanh Nghiên tự tay làm.Trước kia không có cơ hội, hôm nay rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, hắn tự nhiên phải nghĩ mọi biện pháp để được như nguyện.Thừa dịp Mộ Tử Khiêm còn đang đọc mê mẩn, hắn kìm lại sự đắc ý gọi điện đến ký túc xá của Mộ Tâm Lan.Mộ Tâm Lan mới nói đến chuyện, mấy hôm trước cô nhìn thấy Tống Hồng Quảng ngoài đường, điện thoại vang lên.Mộ Thanh Nghiên thương chị gái đang mang thai đi lại khó khăn, vội đứng lên nhận: “A lô, ...!Chào anh”Thanh âm của Trác Đông Lâm trong điện thoại vang lên: “Chào em, anh là Trác Đông Lâm, là Tâm Lan phải không? Anh tìm em Thanh Nghiên.”Mộ Thanh Nghiên mỉm cười: “Anh Đông Lâm, tìm em có chuyện gì?”Trác Đông Lâm cũng không hay gọi điện thoại cho Mộ Tâm Lan, hắn đoán là nhận sai người rồi, hắn cũng cười: “Em Thanh Nghiên, anh muốn hỏi một chút bữa trưa các em có dự định gì chưa? Nếu chưa, các em qua nhà anh ăn cơm đi? Dù sao Tử Khiêm cũng đang ở đây, đọc sách đến mê mẩn.”“Nó nhìn sách gì đến mê mẩn?” Mộ Thanh Nghiên có chút kỳ quái, em trai Tử Khiêm của cô tuy rằng thích xem sách thiếu nhi, nhưng cũng chưa từng mê mẩn.Trác Đông Lâm cố ý nói như vậy sao? Muốn lừa mình qua nấu cơm cho hắn?Nghĩ tới hơi một tí là Trác Đông Lâm muốn đến nhà cô ăn cơm mà không thành, cô không khỏi buồn cười.
Cũng được, dù sao mấy ngày này cũng làm mấy món bồi bổ cho em trai và chị, không bằng dùng nguyên liệu nấu ăn nhà Trác Đông Lâm.Mộ Thanh Nghiên đang định đồng ý, Trác Đông Lâm đã trả lời: “Cậu ấy xem “văn nghệ thiếu nhi.”Mộ Thanh Nghiên hiểu rõ: “A, vậy khó trách.
Được rồi, anh Đông Lâm, em và chị sẽ qua ngay.”Nhà Trác Đông Lâm ở cạnh xưởng thạch ăn liền, là căn nhà hai tầng sơn son thiếp vàng, bên ngoài lịch sự tao nhã, bên trong rộng rãi thoáng đãng.Lúc hai chị em Mộ Tâm Lan đến, nhìn thấy Trác Đông Lâm vẻ mặt khó xử đứng ở phòng khách, nhìn một đống lớn nguyên liệu nấu ăn dưới chân thở dài.Mộ Tâm Lan vội hỏi: “Sao thế?”“Thím Trương vẫn nấu cơm vừa mới không cẩn thận bị trật chân, phải đi khám bác sỹ.
Cái này thì hay rồi, không có người nấu cơm.
Xem ra, anh chỉ còn cách mời các em đến nhà hàng.
Ai, chỉ tiếc chỗ nguyên liệu nấu ăn này.” Trác Đông Lâm vừa thở dài, vừa nhìn lén Mộ Thanh Nghiên.Mộ Thanh Nghiên buồn cười trừng mắt nhìn hắn: “Đừng có diễn, không phải là muốn ăn đồ em nấu sao? Nói thẳng là được, còn vòng vo phiền toái như vậy.”“Còn không phải vì anh ngại sao?” Trác Đông Lâm tuy là nói vậy, trên mặt không có một chút ngượng ngùng nào, nhìn Mộ Thanh Nghiên cầm đồ