Ngược lại cô càng muốn đem chiếc mặt nạ trên mặt người đàn ông này xé bỏ, hoàn toàn để lộ thứ mềm mại bên trong ra trước mặt cô mới chịu thôi.
Tống Thượng vẫn luôn nhìn cô, vừa nhìn thấy một tia giảo hoạt xuất hiện trong mắt cô hắn đã cảm thấy đại sự không ổn.
Nhưng hắn lại không kịp ngăn cản.
Sở Tư Di một khắc trước còn yên tỉnh đứng, một khắc sau đã như chim sẻ sà vào trên người hắn, hé miệng gọi: "Bảo bối! Anh về lúc nào vậy?"
"..."
Tống trung tá chết lặng.
Nhìn con okala đang treo trên cổ mình, lỗ tai người đàn ông mặt than vạn năm bởi vì hai chữ "bảo bối" kia mà bất giác động động hai cái.
Trong lòng hắn lại không khỏi dâng trào nổi bất đắc dĩ tột cùng chỉ khi đối mặt với cái người con gái này mới xuất hiện.
Vẫn biết cô có lắm chiêu trò tiểu xảo, thế nhưng hắn lần nào cũng đối với cô không có cách.
Bốn năm trước hắn bị động thừa nhận cô theo đuổi, cho dù mặt hắn có lạnh cỡ nào cũng không thể đuổi được cô đi.
Nhưng ít nhất bốn năm trước hắn còn có thể dùng cái mặt than này để đối phó cô, cô cũng sẽ không dám làm quá trớn.
Cơ mà bốn năm sau khi mối quan hệ của họ bất giác xảy ra thay đổi không ngờ tới, hắn cảm thấy bất lực càng nhiều khi nhận ra chiêu này của mình không thể sài được nữa.
Bởi vì cái người con gái này đã không thèm đặt nó vào mắt, lại càng thêm lớn mật đối với hắn sử dụng càng nhiều trêu trò khó đỡ hơn.
Vốn dĩ hai người hiện tại đã là vợ chồng hợp pháp rồi, đương nhiên hắn sẽ không có lý nào tính toán với cô chút nhỏ nhặt này.
Chỉ là...
"Em đối với ai cũng như vậy sao?"
Sở Tư Di đang tính toán trong lòng tiếp theo nên làm gì để trêu chọc người đàn ông bỗng nhiên nghe thấy lời này của hắn, tươi cười trên mặt bất giác khựng lại.
Cô vô thức đưa mắt nhìn vào mắt hắn, trong lòng hận đến nghiến răng lại muốn tỉ mỉ nhìn xem rốt cuộc cái thứ cảm xúc đang ấp ủ bên trong kia là cái gì mà có thể khiến hắn nói ra những lời khiến người tổn thương như vậy.
Nhưng lúc này cô lại càng hận hơn khi bản thân mình nhìn không ra.
Cái cô nhìn ra lại chỉ là sự lạnh lùng đến mức khiến toàn thân cô muốn đóng băng.
Cái sự lạnh giá này có lẽ đối với cô chẳng hề có ý nghĩa gì.
Nhưng lời nói kia chưa chắc đã không khiến cô tổn thương? Mặt cô dày với hắn nhưng trái tim cô dành cho hắn đâu phải bằng đá.
Thế là dưới sự thay đổi thật nhỏ trên khuôn mặt của người đàn ông mà ở thời điểm này Sở Tư Di đã không có đủ sự tỉ mỉ để nhìn thấy, cô chậm chạp tuột khỏi người hắn.
Cô đầu cúi xuống hòng che giấu biểu tình trên khuôn mặt của mình nhưng ngoài miệng lại vẫn có thể nói: "Tống Tống, cơm thừa trong bếp là anh ăn à?"
Tống Tống...???
Tống Thượng cảm thấy gân xanh trên thái dương mình như có ai đó đang nắm lấy