Ở một góc khuất của quán cafe, cô nhìn thấy một người đàn ông tuổi chừng ngũ tuần, vẻ mặt đáng khinh cho dù là ánh đèn mờ trong quán cũng không thể che hết được sự mưu toan ích kỹ cùng vụ lợi trong đôi mắt gã.
Mạnh Gia Dĩnh bình thường không yêu gặp gã nhưng lại không chút chần chừ bước thẳng đến chỗ đó rồi ngồi xuống cái ghế đối diện gã ta.
"Sao lại đến trễ như vậy?"
Ông ta vừa nhìn thấy Mạnh Gia Dĩnh đã biểu lộ sự bất mãn.
Nhưng cũng không có nhiều.
Sau khi nhìn thấy Mạnh Gia Dĩnh đặt một cái phong bì dày cộm lên bàn thì chút bất mãn đó của ông ta lập tức tan theo mây khói.
Lúc nhận lấy nó ông ta còn không quên giả mù mưa sa: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao đùng một cái thằng đó lại cưới vợ rồi?"
"Chuyện này con nên hỏi ba mới đúng.
Con ở nước ngoài, họ lại cố tình giấu, làm sao con biết được.
Không phải con đã dặn ba để ý bên này hay sao? Chẳng lẽ ba bị họ phát hiện rồi!?"
Vừa nói tới đây Mạnh Gia Dĩnh đã có tật giật mình, không nhịn được đưa mắt nhìn xung quanh.
Nhưng dưới cái nhìn của cô, không gian bên trong quán cafe vẫn rất bình thường.
Trước đó bởi vì sợ bị phát hiện nên cô đã chọn một nơi có thể giúp cô che chắn ánh mắt soi mói của người khác.
Mà quán nhỏ này cũng không hề đông đúc, không gian mỗi bàn còn cách nhau khá xa, cho dù là ở bàn bên cạnh cũng khó mà nghe thấy.
Cho nên Mạnh Gia Dĩnh không phát hiện ra được cái gì bất thường cả.
"Không có."
Đúng lúc đó Mạnh Diễn cũng lên tiếng chứng thực cho việc hành động tỉ mỉ của cô vẫn rất có hiệu quả.
Nhưng ông ta vẫn không biết xấu hổ mà nói ra nguyên nhân khiến ông ta không thể kịp thời biết chuyện này: "Mấy hôm đó vừa lúc ta đưa mẹ nhỏ của con đi du lịch ở Hải thành."
"Mà cho dù ta có biết thì cũng làm sao mà cản được! Không phải đã nói với con rồi sao, tiên hạ thủ vi cường, ép thằng đó ngủ với con một đêm là mọi chuyện sẽ đâu vào đấy con lại kéo dài đến bây giờ."
Mạnh Gia Dĩnh không nghĩ tới người đàn ông chuyên bám váy phụ nữ này hiện tại còn có thể quay ngược lại oán trách cô.
Trong lúc nhất thời khuôn mặt bị ánh đèn mờ tỏ trong quán che đi trở nên có phần xấu xí.
Ánh mắt nhìn người mang danh nghĩa là cha ruột của mình lại tràn ngập sự ghét bỏ và khinh miệt.
Đúng là lão già không nên nết.
Bản thân không làm tròn trách nhiệm của một người cha, ngược lại còn ăn bám cô...!Nếu không phải nghĩ ông còn có ích, hiện tại cô cũng không thể ra được chủ kiến gì tốt nên mới cần ông ta, không thì cô cũng chẳng muốn gặp ông ta tí nào.
Nếu để cho người nhà họ Tống biết cô ta