Một hồi sau chẳng biết có phải do nói quá nhiều mệt mỏi hay không mà lúc về đến giường Sở Tư Di đã mơ màng ngủ mất.
Tống Thượng vừa mới ngâm gạo để nấu cháo, định bụng vào xem cô một chút nhìn thấy là cảnh người con gái sắc mặt vẫn còn có chút tái khẽ vùi mình vào chăn, nghiêng đầu ngủ mất.
Hắn không biết đôi mắt mình lúc này có nhiều ít dịu dàng, chỉ có nụ hôn khẽ khàng rơi trên vầng trán người con gái cùng cái sờ soạn trên bụng nhỏ vẫn còn phẳng lì của cô là đặc biệt ôn nhu, trân trọng.
Lúc sau hắn vừa ăn cơm hộp vừa nấu cháo.
Chẳng bao lâu mùi cháo thơm nồng không ngấy đã bốc lên bên trong căn bếp nhỏ nhưng ấm cúng của họ.
Hai hộp cơm trưa Tống Thượng định bụng lấy về cho hai người hắn ăn một hộp, một hắn cất lại vào tủ, dự định buổi chiều sẽ ăn.
Về phần người con gái hắn tự nói cơm hộp quá không có khẩu vị còn khó nuốt nên muốn tự nấu cho cô ăn.
Trước mắt cô cần được chăm sóc cẩn thận, có lẽ sẽ khiến hắn chậm trễ quân vụ nhưng là chuyện trong khả năng có thể dung thứ.
Sau khi cháo ổn rồi hắn tuy có chút không nỡ đánh thức cô nhưng hành động lại rất dứt khoát đem cô nâng dậy.
Sở Tư Di lúc này như con mèo không xương dựa hẳn cả người vào ngực hắn, mắt cũng chẳng thèm mở ra, chỉ có miệng là lúc cháo được đưa đến thì hé ra ngậm lấy.
Ai nhìn vào có khi còn tưởng là cô chưa tỉnh, hoàn toàn là mộng du.
Cũng không phải là cô ham ngủ, nhưng chẳng biết tại sao lại rất buồn ngủ.
Người ta nói lúc mang thai sẽ đặc biệt thích ngủ.
Nhưng mới hôm qua cô còn rất bình thường, không thể nào hôm nay lại thay đổi đột ngột như vậy.
Tóm lại là giờ cô buồn ngủ rồi, nên cô chẳng thèm động đậy gì hết.
Sau khi ăn xong một chén cháo người đàn ông để cô dựa vào ngực mình tiêu thực một chút rồi mới đặt cô xuống cho cô ngủ tiếp.
Tống Thượng nhìn cô hô hấp đều đều thì mới rời khỏi nhà, đi báo cáo công tác mấy ngày hôm.
Bởi vì nhiệm vụ quan trọng, mặc dù vì hắn mà cuộc họp phải dời đến hiện tại thì khi thấy hắn đám người cũng không có cà khịa mà nói chuyện chính trước.
"Tên kia đã khai một chút."
"Mặc dù không biết hắn là lỡ lời hay cố ý muốn chạy tội cho mình nhưng trước mắt chúng ta biết bên đối phương có một nồng cốt rất quan trọng.
Nếu bắt được người này thì có khả năng sẽ nắm được trọn cái ổ kia."
"Tên đó đã khai ra tên của một người.
Người đó gọi là Tần Triết.
Hắn còn có một tên khác là Jonson, là con lai Hoa - Ý.
Tuổi tác và danh tính bên hình cảnh đang kiểm tra, rất sớm sẽ có.
Hiện tại việc chúng ta cần làm là suy tính xem sau đó sẽ hành động thế nào để lợi dụng đầu mối này bắt gọn cái ổ kia."
"Cho dù đối phương không chắc là điểm đột phá thì chúng ta cũng cần phải bắt hắn lại.
Nghe đâu hắn là người chủ trì những cuộc giao dịch phi pháp thay cho tên trùm sò, có quan hệ rất lớn.
Trước mắt đây là điểm đột phá lớn nhất của chúng ta, cứ dựa theo đó mà tiến hành trước."
"Tống trung tá, nghe nói vợ cậu có thai rồi.
Nếu cậu không muốn tiếp tục tham gia công tác thì có thể nói, chúng tôi có thể để người khác trước tiên nhận nhiệm vụ thay cậu."
Bỗng nhiên vấn đề kéo lên người mình Tống Thượng cũng không có nghĩ nhiều.
Dù gì hắn vẫn luôn là người tiên phong trong nhiệm vụ này, hỏi hắn cũng là đúng thôi.
"Trước mắt có lẽ tôi cần phải xin nghỉ một tháng tới hai tháng không ra ngoài làm nhiệm vụ.
Đợi cô ấy ổn định một chút tôi sẽ đưa cô ấy về S thị, sau đó sẽ quay về nhận công tác."
Điều kiện ở trong quân quá khó khăn là một, thứ hai hắn cho dù có không ra ngoài làm nhiệm vụ thì cũng không thể mỗi ngày đều ở bên cạnh người con gái được.
Hiện tại thì chỉ có thể bấm bụng mà làm vì Sở Tư Di không thể di chuyển đường dài vất vả, nếu không dù hắn có không muốn cũng phải vì sức khỏe của cô mà đưa cô về nhà.
Ở nhà lúc nào cũng sẽ có người chăm sóc cô, mà mẹ hắn nếu biết cũng sẽ đòi người về.
Nếu hôm trước họ kiên trì đưa Sở Tư Di đi kiểm tra một lần thì lúc này có lẽ cô đã còn ở S thị rồi.
Nhưng hiện tại nói gì cũng đã muộn.
Hắn chỉ có thể cố mà làm, hi vọng sự tình có thể kiên trì đến lúc đó.
Chuyện Sở Tư Di có thai chỉ mới lộ ra đây nên trước mắt không có nhiều người biết.
Cho nên khi nghe thấy chuyện này đám người trong phòng họp đều nhao nhao chúc mừng hắn.
"Cậu cũng nhanh quá nha.
Nếu cậu chịu kết hôn sớm một chút thì có lẽ hiện tại con cháu đã chạy nhảy khắp nhà rồi."
Lời này nhất định là lời cà rỡn nhất.
Có lẽ nửa câu trước nó đúng, nhưng nửa câu sau là khó có khả năng.
Ai chẳng biết Tống gia độc đinh mấy đời, lấy đâu ra con cháu đầy nhà.
Năm xưa mẹ Tống sinh Tống Thượng ra tuổi đời vẫn còn rất trẻ, thế nhưng từ lúc đó đến giờ nhà họ Tống cũng chỉ có mình Tống Thượng thôi.
Có khả năng đây là đứa con duy