"Ừm.
Đi chơi vui không?"
Hắn không biết tại sao hắn lại nói vậy vào lúc này nữa, nhưng thời điểm nhìn thấy trên khuôn mặt điềm tĩnh của người con gái xuất hiện biến hóa khác, hắn tự bảo nói nhảm một câu có lời, nói nhảm hai câu làm giàu nửa đời, hắn có thể hỏi nhiều mấy câu.
Nếu có thể đem người con gái trước kia trở về, hắn tình nguyện.
Sở Tư Di trề môi liếc trắng mắt nhìn người đàn ông một cái.
Sau đó cô không nhìn hắn nữa nhưng lại nói tiếp: "Anh có thích Sở Minh Châu không?"
Tống Thượng chỉ chững lại một giây rồi thản nhiên đáp lời: "Không."
"Tôi với cô ấy đã nhiều năm không có liên hệ với nhau."
Ai biết hắn vừa nói xong đã thấy cô xụ mặt.
Đầu hắn nhanh chóng nhảy số, thế là lập tức đổi lời: "Mới đây có gặp lại cô ấy, nhưng lần gần nhất là vào vài năm trước."
Lúc hắn nói chuyện vẫn luôn quan sát biểu tình của người con gái đang nằm thẳng cẳng trên giường như một cái cộc gỗ không có cảm xúc.
Chiếc bụng đã được năm tháng lúc nằm thẳng lại càng khó nhìn ra, thế nhưng bên trong thật sự có một sinh mệnh đang lớn lên từng ngày.
Đó là sợi dây liên kết chặt chẽ nhất giữa họ với nhau.
Chắc cũng là nguyên nhân cô chủ động quay lại đi.
Cho dù có xảy ra chuyện gì, cô vẫn là vợ hắn, vẫn là người sinh con cho hắn.
Đã từng mặt dày mày dạn theo đuổi hắn, cô quả thật có thể từ bỏ rất nhiều thứ chỉ vì muốn đạt được mục đích.
Hắn có nên nói cô tâm cơ không?
Ừ thì...!Đương nhiên là không rồi.
Hắn cũng không muốn mất vợ.
Nói không tốt còn mất cả con.
Không có lời.
Hơn nữa hắn cũng không cảm thấy cô tâm cơ.
Chỉ là có chút cảm khái.
Rốt cuộc thì cái người con gái thích mạnh miệng này nội tâm cũng không có cứng cỏi như như cái miệng của cô.
Người ta thường nói thế nào nhỉ...!Miệng cứng tâm mềm.
Ừm, chính là như vậy.
"Gặp làm gì?"
Trong lúc hắn tự vấn lòng mình, người con gái vẫn tiếp tục hờ hửng hỏi.
Nhưng hắn có thể cảm giác được tâm tình của cô đã có chút biến hóa theo từng câu hỏi.
Giống như...!Ừ, giải bỏ khuất mắc.
Vậy thì hắn cứ trả lời thôi.
Hắn nói: "Cô ấy muốn tôi giúp cô ấy cứu một người.
Chuyện còn lại là cơ mật quân sự, tôi không thể nói cho em biết."
Tống trung tá vẫn là Tống trung tá, đến lúc này rồi mà còn để ý quân vụ như vậy.
Sở Tư Di âm thầm bĩu môi, nhưng cô bổn ý cũng không phải là chuyện cơ mật của hắn.
Trong lòng cô đang nghĩ, Sở Minh Châu thời gian này đã sống thế nào, vậy mà còn lăn lộn đến mức phải tìm cách cứu người.
Bỗng nhiên cô cảm thấy cái bụng của mình bị người chạm vào.
Rất mềm, rất nhẹ, còn rất ấm áp.
Hai tháng trước người đàn ông đã từng vẫn luôn dùng cách thức như vậy sờ soạn cái bụng của cô, cô rất quen thuộc, cũng rất hoài niệm trong hai tháng nay.
Mỗi ngày đều rất muốn được hắn sờ.
Có phải ước muốn này của cô vẫn sẽ tiếp tục được thực hiện hay không.
Người đàn ông không biết có cảm nhận được tâm tình hèn mọn này của cô không, nhưng nương theo cái vuốt v e nhỏ vụng lại chân thật của mình hắn vẫn nhàn nhạt nói: "Sở Minh Châu cũng có thai.
Xem thời gian chắc cũng cùng lúc với em, nhưng bụng của cô ấy lại lớn hơn một chút."
"Tôi thì lại thích dáng vẻ này của em hơn."
Hiếm thấy được người đàn ông dỗ dành bằng cách này, Sở Tư Di hai mắt không khỏi mở to.
Sự trấn động bên trong không rõ là do câu trước hay là câu sau của hắn nữa.
Nhưng ở trong mắt hắn biểu tình này của cô là rất đáng yêu, nhìn thuận mắt hơn nhiều với dáng vẻ lúc hắn mới vào cửa.
"Tôi rất khô khan, không biết nên làm sao để em tin tưởng trong lòng tôi chỉ có em.
Thôi thì tôi dùng kỷ luật quân đội cảnh cáo em lần cuối.
Không được tự ý rời khỏi vị trí, tích cực làm đúng cương vị của mình, làm tròn bổn phận Tống phu nhân của em cho đến khi em chết, không được làm đào binh."
"Nếu em không làm được thì sao?"
Giọng cô có chút nghẹn, vành mắt ập nước nhưng lại rưng rưng không chịu rơi xuống, cố chấp nhìn hắn.
"Thì tôi chỉ đành nghiêm chỉnh chấp hành mấy chữ "quân pháp bất vị thân", trước là trừng phạt em bằng cách bắt em phải ngoan ngoãn sinh con cho tôi, tốt nhất là sinh hai đứa, có trai có gái.
Sinh nhiều hơn càng tốt, tôi nuôi nổi.
Sau đó sẽ giam cầm em trong nhà của tôi đến hết đời."
"Đời này em đã định là vợ của tôi, con dâu của Tống gia.
Cho dù có chết cũng là