Vương thị những lời này không thể không nói rất thấm thía, nói gần nói xa đều là lo lắng cho Khổng Nhan, không lộ nửa phần ý tứ không muốn nhi tử thân sinh lưu lại.
Khổng Nhân luôn được nuông chiều, kiếp trước lúc này mang bệnh, không nhớ rõ Vương thị có hay không nói những lời này, nhưng bây giờ nghe xong, không khỏi bội phục Vương thị như đã dự liệu trước.
Nàng tiếp câu chuyện của Vương thị, làm bộ không biết việc có thể bị lưu lại nơi này dưỡng bệnh, bất khả tư nghị nói: "Cha, người muốn để con một mình lưu tại nơi này! ?"Khổng Mặc nghe Vương thị nói thế cũng cảm thấy có chút không ổn, trong lòng không khỏi có mấy phần do dự bất định, ông cau mày nói: "Còn có đại đệ lưu lại cùng con.
”Khổng Nhan nhìn thoáng qua Khổng Hằng, là người nhà họ Khổng đều có tướng mạo rất tốt, khó có được hắn tuy tuổi còn nhỏ nhưng tính tình trầm ổn, bước vào phòng cũng đã lâu, câu chuyện đang thảo luận còn cùng hắn tương quan, vẫn cứ một mực có thể bảo trì bình thản như vậy, lắng nghe lời phụ mẫu trưởng tỷ.
Đáng tiếc nếu như cậu lớn hơn mười tuổi thì được, chứ hiện tại vẫn còn là một tiểu thiếu niên ngây thơ.
Kiếp trước là cậu lưu lại với mình, đến khi gặp phải nạn dân mất lý trí làm loạn, ngược lại còn cần mình che chở cho cậu.
Kỳ thật nhớ lại thời điểm nguy hiểm đó, nếu không phải là vì bảo vệ cậu, nói không chừng mình cũng sẽ không đứng ra trước xe ngựa, tiếp đó lại bị nhi tử của Ngụy Quang Hùng cứu vào lòng.
Lần này nếu gặp tình cảnh như kiếp trước, nàng chẳng lẽ có thể trơ mắt nhìn Khổng Hằng bị hại mà không quản? Khổng Hằng thế nhưng là người gánh vác trách nhiệm truyền thừa của tam phòng bọn họ!Không được, quyết không thể cùng Khổng Hằng lưu lại đây!Khổng Nhan đang muốn nói chuyện, chỉ nghe một giọng nữ mang nét hồn nhiên xen vào nói: "Phụ thân, nếu để đại tỷ cùng đại đệ lưu lại đây mười ngày nửa tháng, vậy chẳng phải ăn Tết trên đường sao?" Nói rồi đến cạnh Vương thị, nhìn về phía Khổng Mặc tiếp: "Phụ thân, người liền lưu lại thêm mấy ngày chờ đại tỷ tốt lên rồi hẵng đi!”Dù cho ngay từ đầu tận lực xem nhẹ, nhưng hiện tại không thể không nhìn thẳng vào sự tồn tại của Khổng Hân.
Khổng Nhan nhìn Khổng Hân lọt vào tầm mắt mình, trong mắt thoáng chốc vụt lên một vòng ánh lửa.
Nếu như nói Phùng ma ma nhường đường cho Tưởng Mặc Chi vào viện là vì nàng, thì Khổng Hân lại hoàn toàn là không có lòng tốt! Hơn nữa nếu như không có Khổng Hân mê hoặc, Phùng ma ma há lại tuỳ tiện bị Tưởng Mặc Chi thuyết phục!?Khổng Nhan lửa giận trong lòng thiêu đốt, thật muốn bổ nhào qua một phát bắt lấy Khổng Hân, hỏi nàng ta vì sao lại làm như vậy!?Thế nhưng Khổng Hân trước mắt vẫn là một thiếu nữ mười bốn tuổi đậu khấu, ngoại trừ đối với việc mình được