Chỉ sợ! Bất quá theo lão gia đối với tiểu thư coi trọng, chẳng lẽ lão gia lại có thể nhìn nhị tiểu thư bình yên vô sự, chỉ có một mình tiểu thư bị liên lụy a?Chỉ với một ý niệm trong đầu, Phùng ma ma liền đem lí lẽ của chuyện này phân tích rõ đến bảy tám phần, tảng đá lớn trong lòng lập tức rơi xuống một nửa, nhất thời không biết nên nói một tiếng vạn hạnh trong bất hạnh, hay là như thế nào, đành phải mở miệng an ủi: "Có lão gia, phu nhân che chở, tiểu thư nhất định vạn sự không có gì phải lo lắng!" Dừng lại một chút, ánh mắt từng đảo qua Bảo Châu, Anh Tử hai người, lại nhìn vào mắt Khổng Nhan nói: "Tiểu thư nói đúng lắm, trước tiên chờ phu nhân cùng lão gia thương lượng xem thế nào.
"Phùng ma ma quả nhiên nghe xong liền xoay chuyển!Khổng Nhan hướng Phùng ma ma cười một tiếng, buông xuống khúc mắc quả là đúng, vả lại kiếp này so kiếp trước tình hình có lợi hơn nhiều, nàng còn có cơ hội.
Nghĩ một phen như vậy, tuyệt vọng trong lòng đối với việc khó mà thay đổi quỹ tích kiếp trước không khỏi tán đi mấy phần, còn có chút mơ hồ lo lắng không biết Vương thị sẽ ứng đối như thế nào, lại đối phụ thân lại sẽ cái thuyết pháp gì.
Không làm sao biết được phụ thân cùng Ngụy thị huynh đệ nói thành tình huống gì, đợi một nhóm nữ quyến các nàng mới vừa lên xe, lập tức không lâu sau, phụ thân liền sai một trăm thị vệ gọi ra hộ tống các nàng đến dịch trạm dừng chân trước.
Trận này biến cố trước sau không đến nửa canh giờ, so ra thời gian hơn một trăm người bọn họ buổi trưa định nghỉ ngơi ít hơn phân nửa, lại có Ngụy Khang điều động người dẫn đường, chưa đến chập tối liền hộ tống đoàn người đến dịch quán cuối cùng trước khi tiến nhập Lương châu thành.
Có lẽ là do gần Lương châu thành, quán dịch này tuy chỉ là một cái quán dịch cấp huyện, nhưng các loại vật tư ở trong lại có thể so với một cái quán dịch cấp châu màu mỡ, buổi tối lúc chuẩn bị dùng bữa, cũng phong phú số một số hai từ sau khi bước vào mảnh đất tây bắc này.
Mặc dù chuyến này chủ nhà phát sinh đại sự như vậy, nhưng không có chuyện để thị vệ triều đình, tôi tớ trong nhà chịu đói, thêm đó cơm trưa cũng chưa có ai dùng, tự nhiên dặn dò dịch sử chuẩn bị cơm tối như bình thường, để đám người ăn uống đầy đủ.
Khổng Nhan không biết là Vương thị có lời muốn đơn độc nói với phụ thân, hay đúng như Vương thị nói, vì hôm nay tất cả mọi người đều chịu sợ hãi, nên không cần cùng nhau dùng cơm tối.
Khổng Nhan đối với việc này từ chối cho