Một ván thua một ván thắng, cuối cùng phụ thân hình như cũng không bị tháng thượng răn dạy.Thế là trải qua một hồi tính toán, Khổng Nhan liền cũng yên tâm, không đi sâu tìm hiểu nguyên nhân, chỉ nhìn bóng người bên ngoài va chạm lên giấy dán cửa, có chút đáng tiếc bầu không khí ngày tết bị tràng diện đón tiếp như thế phá hủy.Khổng Nhan bên này cảm khái, không biết kì thật bên kia Khổng Mặc trong lòng cũng tư vị khó tả, ông không ngờ tới Ngụy Quang Hùng một cái mãng phu, thế mà từ bách tính nơi đó ra tay.
Ông vừa nghĩ tới câu tin tưởng Khổng thánh nhân hậu nhân sẽ không bỏ mặc bách tính của Ngụy Quang Hùng, liền một trận tức giận! Lại nhớ tới hai nữ nhi của mình bị người Ngụy gia ông ta hủy trong sạch, có thể nói giận này còn chưa yên giận khác đã đến, trong lòng căm hận hành vi vô liêm sỉ của nhà họ Ngụy, không khỏi sinh ra mâu thuẫn với lời nói của Vương thị.Nhưng Vương thị không biết gốc rễ những chuyện này, Nhưng Khổng Mặc là chính quan giám quân viện, dù ngày đầu nhậm chức không xử lý công vụ, lại có nghi thức tiếp đón cần xuất hành, chờ tiếp nhận quan ấn, sau đó còn muốn tiếp kiến một đám quan lại giám quân viện, không chừng trời tối mới có thể rảnh rỗi, những chuyện này thì Vương thị biết rõ, cho nên vừa mới đến giám quân viên đã dẫn một nhà tôi tớ đến phòng ở phía sau.Giám quân viện giống như nha môn những nơi khác, phía trước là nha môn, đằng sau là phòng ở, được phân phối cho giám quân làm việc cùng cư ngụ, về phần quan viên trực thuộc thì sống cùng người nhà ở quan trạch phụ cận.
Vậy nên, Vương thị đương nhiên cần lo liệu một chút nơi ở của cả nhà sau này.Nhưng chỉ mới tiến vào đại môn hậu trạch, Vương thị sắc mặt liền ẩn ẩn khó chịu.Trương ma ma là vị quản sự ma ma sáng hôm qua mời Khổng Nhan, Khổng Hân xuống xe ngựa dùng cơm, bà ấy vì thế bị Vương thị giận chó đánh mèo đuổi đến đây ngay trong đêm để dọn dẹp trạch viện, bận rộn suốt cả đêm cũng đã quá trưa, nhưng vẫn treo cao tinh thần, cẩn thận từng li từng tí hầu ở bên người Vương thị, trông thấy trên gương mặt Vương thị hiện lên nét không vui, thầm nghĩ quả nhiên sẽ vậy, liền lên tinh thần nói: "Phu nhân, nô tỳ nghe ngóng, Lương Châu này xưa nay mưa ít, sau đầu xuân vẫn còn có bão cát, cho nên đình viện hành lang hoa cỏ, cây cối không nhiều, nhưng trong viện tử ngược lại là không khí thoáng đãng, vả lại khoảng chừng năm tiến.
Lại nói, đây là hậu trạch tốt số một số hai ngoại trừ tiết độ sứ viện.!"Trương ma ma lời này nói cũng không sai, địa phương có khác biệt,